Edit: Jess93
Chẳng qua là La Hoài không nghĩ tới, sau khi ông ta đã cảnh cáo Tống Tuyết Kiều, cô ta vẫn chọn động thủ với Tây Lăng Mặc vào lúc này, mà Tống Tuyết Kiều cũng không nghĩ tới, Tây Lăng Mặc đã không phải là Tây Lăng Mặc lúc trước.
Thật ra Tây Lăng Mặc vẫn luôn rất cảnh giác Lạc Vĩnh Thịnh, chẳng qua đối mặt một tên tiểu nhân hoàn toàn không có hạn cuối lại tâm cơ âm trầm, anh ta vẫn quá non.
Tây Lăng Mặc đề phòng Lạc Vĩnh Thịnh, nhưng bản thân Lạc Vĩnh Thịnh căn bản chưa từng ra tay.
Mà Lâm Tịch và Tây Lăng Mặc lại vẫn luôn đem trọng điểm đặt ở trêи người Tống Tuyết Kiều, cảm thấy dựa vào cô ta sẽ không được vào đoàn làm phim, có thể đi vào tất nhiên là tà tâm không chết Thỏa Nghiêm an bài, trêи thực tế cũng đúng là như thế.
Tống Tuyết Kiều muốn thu dọn Tây Lăng Mặc, hơn nữa còn hi vọng xa vời có thể đi thảm đỏ Oscar một chút.
Theo chân ê -kip đoàn làm phim lọt vào danh sách đề cử bước trêи thảm đỏ Oscar, tuyệt đối không giống cọ nhiệt trêи thảm đỏ.
Ngươi không thấy bao nhiêu tin tức ngôi sao đi thảm đỏ truyền về trong nước đều là bọn họ đã khiến Los Angeles kinh diễm như thế nào, tỏa sáng tại Cannes ra sao, trêи thực tế camera của người nước ngoài đối với bọn họ keo kiệt đến mức chẳng thèm ngó tới.
Nếu lợi dụng ngọn gió đông Thiệu Dật Điển này đi Oscar, tuy nói cô ta khẳng định lấy không được bất kỳ giải thưởng gì, nhưng cũng tuyệt đối không phải những ngôi sao thảm đỏ kia có thể đánh đồng. Ngành giải trí xưa nay đều là nơi được cả danh và lợi, có danh, lợi tất nhiên cuồn cuộn mà đến; có lợi, trục danh cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tống Tuyết Kiều buông tay đánh cược một lần, lại rơi xuống kết cục gà bay trứng vỡ, chẳng những không làm tốt chuyện của Thỏa Nghiêm, cô ta vừa xuất hiện trong bộ phim còn chưa kịp có thời gian đánh rắm liền bị tử vong nhận phần cơm hộp đầu tiên của cả đoàn làm phim.
Tây Lăng Mặc nhân họa đắc phúc giẫm lên cô ta lắc mình biến hóa thành nam ba, hơn nữa phần diễn còn được hời phá lệ đặc sắc, nghiễm nhiên thành một con ngựa ô trong toàn bộ bộ phim.
Cho nên mới nói, có đôi khi phúc họa thay đổi là một chuyện rất thần kỳ.
Mà đối với Lâm Tịch tới nói, phúc và họa của Tây Lăng Mặc đều không quan trọng bằng mệnh của anh ta.
Lâm Tịch vừa vội vàng chạy tới sân bay vừa liên hệ La Hoài, xác định vị trí của đoàn làm phim trong hai ngày nay, mua xong vé máy bay đi Madrit lại chuyển máy bay đến St. Paul, trêи đường đi vất vả xóc nảy như thế nào liền không cần lắm lời.
Lúc chạy tới đoàn làm phim, nghe được phần diễn cần quay chụp hôm nay, lòng Lâm Tịch lại trầm xuống.
Quay cảnh diễn với dây cáp rất dễ xảy ra vấn đề, đổi chỗ lại, nếu cô là Lạc Vĩnh Thịnh, nhất định sẽ lựa chọn ra tay tại cảnh diễn này.
Lâm Tịch đầu tiên là mang theo một dẫn đường trực tiếp lái ca nô, đến khi đường sông dần dần chật hẹp dần vào sâu rừng mưa, lại đổi sang thuyền gỗ của thổ dân nơi đó, đợi đến sau khi xác định vị trí cô dứt khoát vứt bỏ thuyền trực tiếp dùng dây thừng chơi người bay trêи không trung, ngay cả thổ dân đều bị dọa cho hoảng sợ, dùng một hơi thổ ngữ bản địa hỏi người dẫn đường cô gái này đến từ đâu.
Người da đỏ Bắc Mỹ ở đây đã bị đồng hóa rất nhiều, nguồn kinh tế chủ yếu là khách du lịch cùng với các loại sản phẩm thủ công, cho nên cũng không quá hoang sơ, lạc hậu.
Khi nghe nói cô gái đáng sợ này đến từ Z quốc, anh ta cầm mái chèo bày tạo hình << Bạch Hạc Lưỡng Sí >>: "Z quốc? Công phu? Lý Tiểu Long?"
Sau khi thổ dân trở về đã đưa ra lời cảnh cáo nghiêm khắc đối với tất cả mọi người, tuyệt đối đừng chọc người đến từ Z quốc, nhất là nữ giới.
Tên thổ dân này công bố, phụ nữ đến từ Z quốc còn hung hãn hơn so với cá sấu đen Caiman trong rừng mưa, so với trăn lưới khổng lồ còn mau lẹ hơn.
Lâm Tịch cũng không biết cô đã khiến cả một bộ lạc sợ hãi đối với phái nữ Z quốc, hiện giờ cô đang chạy đua với thời gian.
Đợi cô thở hồng hộc cuối cùng chạy tới địa điểm quay chụp, trông thấy những giá đỡ dây cáp dựng sẵn kia, vừa định hoãn một hơi, đã nhìn thấy Tây Lăng Mặc như diều bị đứt dây ngã xuống!
Đậu má!
Không kịp suy nghĩ nữa, cô lại vung ra << Thiên Cơ Chiếu Ảnh >> cắm vào trong thân cây tráng kiện cao lớn kia, hiểm lại càng hiểm đỡ được Tây Lăng Mặc đang rơi tự do.
Thẳng đến hai người bình an rơi xuống đất, nỗi lòng lo lắng của Lâm Tịch mới ổn định lại, sản phẩm xuất ra từ hệ thống quả nhiên đều là tinh phẩm, đập không ít huyền tinh mua sắm vũ khí đúng là dùng rất tốt.
Bình tĩnh thu hồi dây thừng leo núi treo ở trêи bờ vai, nhìn Tây Lăng Mặc mặt mày hớn hở đối diện cô, Lâm Tịch liếc anh ta một cái.
Cười cái gì, trễ thêm tí nữa thì đã tham gia lễ truy điệu của ngươi rồi!
Trở lại khách sạn đoàn làm phim đã bao, Lâm Tịch gọi điện thoại báo bình an cho Chu Hiểu Đường, bên kia có người chuyên trợ giúp Chu Hiểu Đường làm phục kiện, bà nội Chu cũng đang chầm chậm chuyển biến tốt đẹp.
Xét thấy phát sinh hai lần sự kiện nhằm vào Tây Lăng Mặc, đoàn làm phim đối với việc Tây Lăng Mặc đi tới chỗ nào, trợ lý của anh ta liền đằng đằng sát khí theo tới chỗ đó cũng bày tỏ rất bao dung.
Không dám không bao dung nha, cú nhảy từ trêи trời giáng xuống kia, một cước kinh thiên động địa kia, ôm Công chúa sinh tử một đường kia, một vị như vậy, ngươi dám chọc?
Nhất là Thiệu Dật Điển không có việc gì liền cười tít mắt ngồi xổm bên cạnh cô gái nhỏ, hoàn toàn không để ý hình tượng đào người ngay trước mặt Tây Lăng Mặc, đến cuối cùng thậm chí còn vỗ bộ ngực đảm bảo, chỉ cần cô gái nhỏ đồng ý, Thiệu Dật Điển bao cô gái nhỏ đánh vào Hollywood.
Kết quả cô gái nhỏ lạnh lùng nói một câu: "Lão đầu, mỗi ngày ông giày vò khốn khổ hai câu này, bản thân không cảm thấy phiền sao?"
Thiệu Dật Điển cũng không tức giận, vẫn như cũ có thời gian rảnh liền chạy tới làm công tác tư tưởng, thẳng đến có một ngày Lâm Tịch nói cho Thiệu Dật Điển biết vì sao nhất định phải làm trợ lý cho Tây Lăng Mặc, Thiệu Dật Điển thở dài một tiếng, nói câu "Đáng tiếc" về sau lại không nhắc tới chuyện này với cô nữa.
Chẳng qua lão đầu vẫn thường thường chạy đến tìm Lâm Tịch nói chuyện phiếm, cũng nói, cháu đã kêu La Hoài là chú, vậy cũng phải gọi chú một tiếng chú đi.
Lâm Tịch cũng không già mồm, từ đó về sau vẫn gọi ông ta là chú Thiệu.
Lạc Vĩnh Thịnh vốn cho rằng lần này tất nhiên ngư ông đắc lợi, anh ta lại phát hiện phần diễn bất tri bất giác bị cắt một chút, phần diễn của Tây Lăng Mặc được tăng lên không ít.
Anh ta âm thầm lặng lẽ đi đi tìm Thiệu Dật Điển, ánh mắt lão đầu sắc bén như đao nhìn chằm chằm anh ta: "Đúng, tôi đúng là xóa không ít phần diễn của cậu, về phần tại sao xóa phần diễn.."
Trong lòng cậu không có điểm số B sao?
"Trong cái nghề này, có dã tâm là chuyện tốt, người không có tâm sẽ không tốt."
Thiệu Dật Điển quay người mà đi, một người tinh lực là có hạn, tất cả đều dùng vào việc lục đục với nhau giẫm lên người khác trèo lên trêи như thế nào, làm sao còn có tâm tư lắng đọng bản thân để rèn luyện kỹ thuật diễn.
Ông ta vẫn luôn không coi trọng người này, cho nên đã từng hai lần từ chối nhã nhặn đề cử của bạn tốt.
Đáng tiếc ông ta chống đỡ được La Hoài, lại ngăn không được phía đầu tư.
Thiệu Dật Điển thầm hạ quyết tâm, xem ra sau này thà rằng bỏ lỡ kịch bản tốt, cũng không nên hợp tác với phía đầu tư vung tay quá dài.
Nhìn thử bọn họ xếp vào đều là mặt hàng gì!
Hai tháng sau Lâm Tịch và Tây Lăng Mặc đúng giờ từ Brasil về nước, Chu Hiểu Đường trêи cơ bản đã khôi phục như lúc ban đầu.
Cái nhà này đã càng lúc càng giống một cái nhà thật sự, về đến nhà có thân nhân hỏi han ân cần, có thức ăn nóng hổi, thật tốt!
Khi Tây Lăng Mặc trông thấy Chu Hiểu Đường từ phòng bếp bưng ra một đĩa cây hương thung trộn đậu hũ, nhìn nhìn lại trêи mặt bàn đều là món ăn anh ta thích ăn, bà nội Chu mang sang một một bát canh sườn nấu củ sen để lên bàn, sau đó theo thói quen dùng tạp dề lau tay: "Về rồi à, ăn cơm thôi."
Những năm tháng trước đây, trong khoảnh khắc tái hiện.
Tất cả lễ vật Tây Lăng Mặc xách theo trong tay đều rơi trêи mặt đất, anh ta cứ như vậy đứng ngơ ngác tại cửa ra vào nhìn một màn quen thuộc kia, dường như đã có mấy đời.
Hơn chín tháng, anh ta cho rằng mình sẽ không còn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, người sống không có ý nghĩa, nằm không nhúc nhích kia, hiện tại sống sờ sờ đứng ở trước mặt mình.
Tây Lăng Mặc bỗng nhiên nước mắt vỡ đê.
Anh ta nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, trong một mảnh nước mắt, cô gái tóc ngắn kia giang hai cánh tay với anh ta: "Mặc Mặc, em đã về, chị cũng quay về rồi."