Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 624




Edit: Jess93

Tia nắng đầu tiên của buổi sáng xé toạc màn đêm dễ như trở bàn tay, mặc kệ tầng mây hơi mỏng ở phía chân trời, lại không có cách nào ngăn cản những tia sáng mặc sức rơi xuống kia, ánh mặt trời vàng chói bao phủ tòa khách sạn trêи nước này, phủ lên con thuyền nổi trêи sông Amazon, vừa chạm vào mặt nước, những ánh sáng vàng kia lại trở thành đỏ cam vàng lục lam chàm tím, đá lởm chởm gợn sóng, giống như rất nhiều trân bảo hiếm thấy ẩn nấp dưới nước.

Con sông lớn nhất với lưu lượng nước mênh ʍôиɠ trong khoảnh khắc thoáng như tiên cảnh.

Dân bản xứ quen đã quen tất nhiên không rảnh quan tâm đến chuyện khác, nhưng lại kinh ngạc nhìn những người da vàng đang bận rộn quay chụp trêи bờ.

Một cảnh chém giết được camera quay chụp vào sáng sớm, hầu như tất cả mọi người đều mệt mỏi muốn trực tiếp nằm trêи bờ sông.

Không có cách, Thiệu Dật Điển thật sự quá biến thái.

Hô vô số lần action, nhưng rất khó nghe được một chữ "Qua" từ trong miệng ông ta, phó đạo diễn vẫn luôn bận rộn bôn ba đảm bảo quá trình quay chụp thông suốt cảm thấy bản thân mình còn mệt hơn các diễn viên, nhưng ông ta vẫn không dám yêu cầu Thiệu đại đạo diễn thêm đùi gà vào cơm tối.

Vô luận là thư ký tại trường quay, đạo cụ, ánh sáng, toàn bộ nhân viên tham gia quay chụp của đoàn làm phim bao gồm bản thân Thiệu Dật Điển, tất cả đều mệt thành quả cà bị sương muối.

Lúc hầu như mỗi người đều xách theo bàn chân nặng như rót chì lảo đảo chạy về phía khách sạn trêи nước được bọn họ bao xuống, một giọng nói mang theo tinh thần sáng láng giống như sấm sét vang lên.

"Cái gì? Tỉnh?"

Sau đó đám người đã nhìn thấy Tây Lăng Mặc từ trước đến nay trầm mặc ít nói lại được Thiệu đạo diễn khen ngợi nhiều lần, đột nhiên hung hăng hôn điện thoại của mình một cái, sau đó..

Cánh tay xoay tròn đem điện thoại di động của mình ném vào sông Amazon ở đằng xa..

Tiếp theo cả người nằm trêи bờ sông đầy bùn cát, bắt đầu gào khóc!

Gần hơn hai trăm ngày cả ngày lẫn đêm, mỗi thời mỗi khắc anh ta đều mong đợi có người có thể nói cho anh ta nghe những lời này.

Cho dù là giả, dù là lừa gạt anh ta một chút!

Bây giờ, nghe Tô Tỉnh Tỉnh nói đơn giản năm chữ ở đầu điện thoại bên kia: "Chu Hiểu Đường, tỉnh rồi."

Trái tim Tây Lăng Mặc, vừa chua, vừa ngọt, vừa đau nhức từng cơn!

Hiểu Đường, chị ấy tỉnh, chị ấy tỉnh, chị ấy, đã tỉnh!

Tây Lăng Mặc há miệng để nước mắt ào ào tùy ý chảy xiết ở trêи mặt, khóc giống như một đứa bé phải nhận hết uất ức.

Mỗi lần trở về thành phố KM đều là đầy cõi lòng hi vọng, nhưng mỗi lần bác sĩ đều là bất đắc dĩ lắc đầu, nói cho anh ta biết hi vọng không lớn, sẽ làm hết sức mình, nghe thiên mệnh.

Anh ta biết những lời như vậy có ý như thế nào khi được nói ra từ trong miệng một bác sĩ, nhưng anh ta không cam lòng.

Chị Hiểu Đường, người chỉ cần chớp mắt một cái liền có vô số ý tưởng ma quái, mỉm cười có thể hố chết người khác, mỗi ngày sức sống bắn ra bốn phía giống như mãi mãi cũng sẽ không an tĩnh lại, sao có thể nỡ vứt bỏ anh ta như cha mẹ, cùng ông nội Chu!

Lúc chuyển tới bệnh viện thủ đô, bác sĩ đã nói giống như bệnh viện thành phố KM, nhưng Tô Tỉnh Tỉnh lặng lẽ nói cho anh ta biết, nói chị Hiểu Đường sẽ tỉnh lại.

Anh ta gật đầu, anh ta tin tưởng.

Cũng không phải anh ta thật sự có lòng tin lớn như vậy đối với Tô Tỉnh Tỉnh, chẳng qua là anh ta tự cho lòng mình một cái hi vọng xa vời mà thôi.

Coi như toàn bộ người trêи thế giới đều nói, Chu Hiểu Đường không tỉnh lại, chỉ cần còn có một người nói cho anh ta biết, Hiểu Đường sẽ thức tỉnh, như vậy anh ta nhất định sẽ không chút do dự lựa chọn tin tưởng người duy nhất kia.

Không vì cái gì khác, chỉ vì một cái hi vọng xa vời mà thôi!

Ở trêи người Chu Hiểu Đường, chỉ cần những lời nói chị ấy có thể tỉnh lại này, đối với Tây Lăng Mặc mà nói, mới là đáp án chính xác duy nhất anh ta có thể tiếp nhận.

Tây Lăng Mặc trở mình, nằm ngửa trêи bờ sông, cầm hạt cát trong tay thỉnh thoảng ném lên trời hoặc là ném vào trong sông, trêи mặt lại bắt đầu hiện ra nụ cười.

Hiểu Đường trở về, thật tốt!

Đám người bị người từ trước tới nay vẫn luôn kiệm lời khiến cho nghĩ mãi mà không rõ, anh ta đây là mệt đến mức sụp đổ phát điên sao?

Các vị đạo hữu, ai có thuốc?

Không ai chú ý tới, dưới sự ám chỉ của Thiệu Dật Điển, thợ quay phim lặng lẽ ghi lại toàn bộ cảnh này..

"Này? Này này?"

Lâm Tịch vừa nói xong năm chữ, bên kia liền truyền đến tiếng máy bận.

Lâm Tịch lại gọi tới.

"Xin lỗi, số diện thoại bạn vừa gọi tạm thời không có cách nào liên lạc."

Có thể là tín hiệu không tốt.

Lâm Tịch lầm bầm cúp điện thoại.

Căn cứ vào tình huống của Chu Hiểu Đường, ban đầu bị các bác sĩ phán định rất khó tỉnh lại cũng lẩm bẩm đúng là một kỳ tích, mặc kệ thế nào, đây cũng là công trạng của bọn họ.

Liên quan tới tình trạng cùng với chương trình phục kiện kế tiếp của Chu Hiểu Đường, bác sĩ chủ trị thế mà còn tích cực hơn người bệnh và gia đình.

Lâm Tịch và Chu Hiểu Đường trao đổi một nụ cười hiểu ý.

Vào lúc Chu Hiểu Đường vẫn còn đang ở trạng thái hôn mê đã từng nghe tiếng nói của cô gái này vô số lần.

Mặc dù cô ấy không biết giọng nói kia từ đâu mà đến, nhưng mà cô ấy có thể nghe được.

Hiểu Đường, tỉnh dậy đi!

Hiểu Đường, mau tỉnh lại đi!

Chu Hiểu Đường, đừng ngủ nữa, A Mặc của cô bị người ta bắt nạt!

Thế này còn chịu nổi sao? Tên súc sinh nào dám ức hϊế͙p͙ A Mặc của cô ấy?

Trong lòng Chu Hiểu Đường lập tức tức giận, càng ngày càng giận, "Ba" một phen..

Mở mắt..

Chỉ thấy có một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu đang nhìn cô ấy không hề chớp mắt.

Không cần ngôn ngữ, Chu Hiểu Đường biết, chính là cô gái này khiến cô ấy tỉnh lại.

Bờ môi ngập ngừng nói muốn nói ra câu nói kia, nhưng lại không có một chút khí lực nào, chẳng qua là nhẹ nhàng phát ra một tiếng yếu ớt giống như tiếng thở dài.

"Đừng nóng vội, cô đã hôn mê hơn nửa năm, từ từ sẽ khôi phục, tôi biết cô muốn hỏi tôi về tình huống Tây Lăng Mặc đúng hay không?" Giọng nói cô gái nhu hòa, giống giọng điệu không ngừng kêu gọi cô ấy ở trong đầu.

Khẽ gật đầu, Chu Hiểu Đường chán nản nằm lại trêи gối, ngay cả việc nhấc cái đầu một chút cũng hao hết toàn bộ khí lực của cô ấy.

"Anh ấy đang quay một bộ điện ảnh lập tức sẽ hot trêи sông Amazon, là tác phẩm của đạo diễn nổi tiếng Thiệu Dật Điển, cô phải cố gắng phục kiện, mau khỏe lại, tôi mới có thể mang theo cô đi tìm anh ấy." Lâm Tịch mỉm cười nói.

Chu Hiểu Đường cuối cùng phát ra tiếng nói đứt quãng: "Ai.. Ai bắt.. Bắt nạt nó?"

Không đợi Lâm Tịch trả lời, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, một bà lão đầu đầy tóc bạc, dáng người thấp nhỏ run run rẩy rẩy đi đến.

Chu Hiểu Đường vừa nhìn thấy bà ấy, ánh mắt ngốc trệ trong chốc lát, đột nhiên nước mắt tràn mi, cổ họng giống như bị lấp một khối xương cứng, đôi môi tái nhợt đến mức không có một chút huyết sắc không ngừng rung động.

Lâm Tịch biết cô ấy đang kêu "Bà nội, bà nội," mà bà nội Chu trông thấy cháu gái bảo bối quả nhiên mở hai mắt ra, hai tay lập tức che mặt, nước mắt cuồn cuộn mà rơi từ kẽ tay.

Tỉnh không có lừa bà ấy, Hiểu Đường quả thật tỉnh lại!

Chẳng trách, đứa nhỏ này tên là thức tỉnh, chẳng lẽ con bé là ông trời phái tới làm Hiểu Đường tỉnh lại sao?

Nếu như biết tên Tỉnh liền có thể làm cháu gái tỉnh lại, bà ấy đã đổi tên cho mình từ lâu rồi.

Lâm Tịch trông thấy hai đầu gối bà nội Chu mềm nhũn, biết bà ấy muốn làm gì, nhanh chóng nâng bà ấy đi đến bên giường: "Bà nội Chu, hôm nay là ngày vui, nếu hai người lại khóc, cháu đều cảm thấy dường như cháu đã làm chuyện xấu."

Bên này không đợi nói thêm hai câu, một đoàn bác sĩ đã ào ào đi đến, cầm đủ loại dụng cụ y tế làm kiểm tra cho Chu Hiểu Đường, mà Lâm Tịch và bà nội Chu ngược lại bị đẩy ra cạnh cửa.

Hai người liếc nhau, cũng không nói gì thêm.

Khoảng thời gian này tình huống bà nội Chu cũng có chút chuyển biến tốt đẹp, phổi không có cảm giác bị đè nén giống lúc trước, buổi tối hô hấp cũng thông thuận hơn nhiều, tình huống ho ra máu cũng dần dần giảm bớt.

Bà lão biết cô gái này không tầm thường, Hiểu Đường đến tột cùng tỉnh lại như thế nào, trong lòng bà ấy có nắm chắc.

Lúc này, điện thoại Lâm Tịch đột nhiên vang lên.

"Này? Xin hỏi cô là Tô Tỉnh Tỉnh sao?"