Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 622




Edit: Jess93

Lâm Tịch thả ra đoạn video này còn có một mục đích gõ núi rung hổ.

Hi vọng biên tập viên nếu đã bị Thỏa Nghiêm thu mua, giờ phút này nhìn thấy có người có thể truyền ra video không thuộc về đoàn làm phim, anh ta có thể thành thật một chút.

Nhiệm vụ lần này chẳng qua là thế giới nhiệm vụ bình thường đơn giản, nhưng Lâm Tịch lại cảm thấy từ khi nhận nhiệm vụ, ngàn lời vạn chữ, từ đầu đến cuối cô đều ở trạng thái ngựa không ngừng vó, chắc bởi vì bắt đầu đã có một điềm xấu đi.

Lúc tiến vào nhiệm vụ, thời gian sai lệch chạy tới Tây phòng Lăng Mặc khiến cho cô vừa tiếp thu khối vỏ bọc này mệt chết.

Bây giờ cô vẫn như một con quay không ngừng bị quật.

Hiện tại La mẹ đã không còn cần cô châm cứu, La Hoài đặc biệt tìm cho lão mẹ nhà mình một bảo mẫu phụ trách một ngày ba bữa cùng với đi tản bộ, bản thân ông ta rảnh rỗi cũng sẽ đi cùng bà lão một chút.

Sau khi bà lão khôi phục nhất định phải mời Lâm Tịch tới nhà ăn bữa cơm, trong lúc đó La Hoài nhìn Lâm Tịch hỏi: "Tỉnh nha đầu, có hứng thú đánh dấu dưới danh nghĩa chú hay không?"

Đây là.. Muốn mang theo cô?

Lâm Tịch gắp một miếng thịt kho tàu, há miệng lớn ăn xong sau đó mới nói: "Chú La, có thể đừng nói lời như vậy vào lúc cháu ăn thịt kho tàu ngon như thế này hay không, sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị."

Thịt kho tàu này là món tủ của bà lão, ngày thường làm cho La Hoài ăn, ông ta luôn chê quá dầu mỡ.

"Ăn ngon thật, muốn ăn thịt, ngoài béo trong gầy, mỡ trong thịt đều được nấu không còn, nhưng thịt còn mềm dẻo ngon miệng như vậy, mùi thơm ngát không ngấy, ừm, ăn ngon!"

Mỗi lần Lâm Tịch khen một câu, ánh mắt bà lão liền sáng lên một phần, nổi lên cảm giác tri kỷ, đến lúc sau quả thực đã muốn lôi kéo Lâm Tịch cắt đầu gà đốt giấy vàng kết bái thành chị em.

Bà lão ghét bỏ nhìn thoáng qua La Hoài: "Hừ, về sau mẹ đặc biệt làm cho Tỉnh ăn, con tưởng cầu mẹ làm cho con, mẹ cũng không làm!"

Rất có ý tứ nữ vi duyệt kỉ giả dung*, làm đồ ăn vì người ăn hàng.

*nguyên văn: "Sĩ vi tri kỉ giả tử, nữ vi duyệt kỉ giả dung" có nghĩa là: Kẻ sĩ hi sinh vì tri kỷ, đàn bà tô điểm vì người yêu.

La Hoài im lặng, mới ăn hai miếng thịt thế mà thu mua lão mẹ nhà ông ta, con nhóc này muốn lên trời rồi.

"Bà nội La, chú La là vì tốt cho bà nội, bây giờ thân thể bà nội tốt rồi, nhưng phải chú ý ẩm thực. Ít dầu mỡ, nhiều thanh đạm, kị cay độc, đợi lát nữa con viết cho bà nội một cái thực đơn, ăn theo cái này bao bà nội kiện kiện khang khang đi tranh bầu cử." Lâm Tịch cười tủm tỉm nói.

Cơm nước no nê, hai người đi thư phòng pha ấm Long Tỉnh, vừa uống vừa trò chuyện.

La Hoài cảm thấy Lâm Tịch rất có thiên phú lăn lộn ngành giải trí, sau khi bị từ chối lần nữa, nói với Lâm Tịch: "Tin đồn liên quan tới Tây Lăng Mặc, cũng không phải do Tào Vân thả ra."

Lâm Tịch nhíu mày: "Là trợ lý Tào Vân hoặc là người của Thỏa Nghiêm?"

Trêи mặt La Hoài mang theo vẻ khen ngợi, gật đầu nói: "Không sai, là Tống Tuyết Kiều thả ra tin tức."

Kiểu hại người không lợi mình này, chỉ ngồi xổm ở trong góc âm thầm đâm chọc tai họa người khác, quả thật giống bút tích của Tống Tuyết Kiều.

Dù sao mặc kệ Tây Lăng Mặc hay là Tào Vân bị mất mặt, Tống Tuyết Kiều cô ta đều không có hại.

La Hoài muốn Lâm Tịch tiếp tục đề cao các loại thể năng, huấn luyện đánh nhau đối với Tây Lăng Mặc, bởi vì Thiệu Dật Điển chuẩn bị tác phẩm chính là một bộ điện ảnh kinh dị và suy luận dung hợp hành động.

Nội dung cụ thể của bộ phim lão già cũng không chịu lộ ra với ai, chỉ biết ông ta cho Tây Lăng Mặc một nhân vật không phải rất quan trọng nhưng lại có rất nhiều cảnh đánh nhau.

Còn nửa tháng, tất cả nhân viên nhất định phải đến đoàn làm phim báo danh, bởi vì hầu hết cảnh phim đều tiến hành quay chụp thực cảnh ở sông Amazon tại châu Nam Mĩ, cho nên mỗi nghệ nhân chỉ cho phép mang một trợ lý.

La Hoài bất đắc dĩ buông tay, không có cách, một khi dính đến chuyện phim ảnh, lão già này liền trở nên giống như một con sư tử bị giẫm trúng công tắc điện, bất cứ lúc nào cũng sẽ xù lông.

Lấy không được kịch bản vốn nằm trong dự liệu của Lâm Tịch, Thiệu Dật Điển từ xưa giờ đã như vậy, con hàng này còn từng quay phim điện ảnh không có kịch bản đấy, vẫn bắt được giải thưởng Cành Cọ Vàng như thường.

Bởi vì như vậy, mỗi nhân vật trong tác phẩm của Thiệu Dật Điển đều sẽ vô cùng quý hiếm, ông ta luôn có thể đào móc tính chất đặc biệt của diễn viên đến mức độ lớn nhất.

Mà sau bộ phim này, La Hoài sẽ tranh thủ cho Tây Lăng Mặc một nhân vật nam chính trong một bộ đại IP tiên hiệp.

Sau khi trở về từ La gia, Lâm Tịch dứt khoát thuê một gian phòng chuyên dụng tại nơi cô báo danh học tán đả kia, thời gian cấp bách, những chuyện khác tạm thời đặt qua một bên.

Kết quả không được bao lâu, Tây Lăng Mặc lại nhận được điện thoại Tào Vân gọi tới, yêu cầu ra ngoài gặp một lần, nói là có chuyện quan trọng.

Nhìn thấy Lâm Tịch khẽ gật đầu, đồng thời chỉ chỉ cửa hàng nhỏ đối diện tên là << Tâm sự buổi chiều >>.

Lâm Tịch và Tây Lăng Mặc chọn một gian phòng nhỏ an tĩnh ở bên trong, chỉ chốc lát sau, Tào Vân liền nổi giận đùng đùng đến rồi.

Vừa thấy mặt, cô ta đi thẳng vào vấn đề chất vấn Tây Lăng Mặc: "Video trêи mạng có phải là anh phát ra không?"

Vẻ mặt Tây Lăng Mặc ngẩn ra: "Video gì?"

"Giả vờ ngốc cái gì? Có lá gan hại người không có can đảm thừa nhận sao?" Tào Vân cảm thấy đã bị tức thành cây búa.

Lâm Tịch lại cười nham nhở nói: "Tào tiểu thư, có vẻ giống như từ lúc gặp cô tại << Toàn năng cầu sinh >>, cô vẫn luôn chỉ trích, chất vấn chúng tôi, tôi rất muốn biết, lúc trước cô và Tây Lăng Mặc từng có quan hệ gì sao? Nếu không vì sao cô vừa gặp phải chuyện gì, lại luôn nghĩ đến chúng tôi sẽ hại cô? Hoặc là nói cô có chứng vọng tưởng bị hại? Tôi nhớ rõ cô còn từng đánh trợ lý của mình, nói cô ấy hại cô."

Tào Vân lấy điện thoại di động ra, điểm vào video Lâm Tịch tung ra kia, bấm dừng lại hình ảnh, đó là lúc bọn họ gặp nhau tại cửa thôn, chỉ có bốn người bọn họ, thành thật mà nói, chỉ có ba người, bởi vì phía trêи cũng không có Lâm Tịch.

Tào Vân hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Tịch: "Chắc chắn là cô dùng di động lặng lẽ quay lại, nếu không, vì sao ba người chúng tôi đều ở đó, khoảng cách lại gần như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác phía trêи lại không có cô chứ?"

Còn không tính đần.

"Tào tiểu thư, hình ảnh không có tôi chẳng phải rất bình thường sao? Tôi chẳng qua là một trợ lý nhỏ mà thôi, không quay dạng tuấn nam mỹ nữ như các người, lại đi quay một trợ lý nhỏ, không phải đầu óc có bệnh sao? Lại nói, chúng ta vừa vào đoàn làm phim, tất cả mọi thứ đều bị lấy đi, xin hỏi tôi lấy điện thoại từ chỗ nào?"

Tào Vân lập tức nghẹn lời, hoàn toàn chính xác, lúc ấy tất cả bọn họ ngoại trừ quần áo trêи người mình thì không còn bất kỳ vật gì khác.

Lâm Tịch cũng lòng đầy căm phẫn nói: "Thật ra cô không tìm chúng tôi, chúng tôi cũng muốn tìm cô đây. Có lòng tốt giúp cô, cô lại lan truyền nói Tây Lăng Mặc tìm rất nhiều con rết hại cô xấu mặt. Hiện tại Tây Lăng Mặc bị rất nhiều người nói là cặn bã bắt nạt phái nữ. Cô lấy oán trả ơn như vậy thật sự tốt sao?"

Kỳ thật Tào Vân cũng đang thắc mắc chuyện này, cô ta quả thật chưa từng nhắc tới với bất luận kẻ nào, hơn nữa chuyện này bị trắng trợn truyền ra ngoài, sơ sẩy một cái rất có thể sẽ dẫn lửa thiêu thân, coi như trong lòng cô ta vẫn đang hoài nghi sự kiện con rết là do Tây Lăng Mặc và người trợ lý hoàn toàn không giống trợ lý này làm ra, tạm thời cô ta cũng sẽ không nói với bất kỳ người nào.

Hai người đang khẩu chiến, Tây Lăng Mặc đột nhiên xen vào nói: "Ngày đó Triệu đạo diễn hạ lệnh phong khẩu đối với tất cả mọi người trong đoàn làm phim, chắc hẳn sẽ không phải là chúng ta những người này, nhưng có thể có người để lộ tin tức bị những người khác biết?"

Anh ta vừa thốt ra lời kia, Lâm Tịch phát hiện Tào Vân vốn còn lải nhải không ngớt, thân thể bỗng nhiên dừng lại.

Lâm Tịch hỏi: "Tào tiểu thư, cô đã nghĩ đến cái gì?"

Nghĩ đến, tất nhiên nghĩ đến.

Ngày đó Thỏa Nghiêm hẹn cô ta gặp mặt chửi ầm lên mắng cô ta làm việc bất lợi, cô ta đành phải giải thích nói là còn chưa kịp động thủ liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau đó kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra cho Thỏa Nghiêm, chỉ không nói chuyện mình gần như khỏa thân chạy ra khỏi lều vải.

Là tiện nhân Tống Tuyết Kiều kia!

Nhất định là cô ta!