Lúc này Lâm Tịch đã đi ra ngoài mấy bước, quay đầu lại nhìn nụ cười hài lòng không màng danh lợi của Trình Uyển Thu một chút, đột nhiên hơi hiểu vì sao trên danh sách trả thù của người ủy thác, không có Trình Uyển Thu người này.
Trình gia đương nhiên là lợi dụng Trình Uyển Thu, mà Trình Uyển Thu cũng đang lợi dụng Trình gia, mục đích không giống với Trình gia, nàng ta chỉ đơn thuần muốn lấy được một Sở Dịch hoàn chỉnh, không liên quan đến chuyện hắn ta có phải là Hoàng đế hay không.
Lãnh Ký Du đương nhiên ăn không ít thiệt thòi từ Trình Uyển Thu, nhưng mà, có vẻ như bị nam nhân mình yêu nhất đời này lừa gạt sử dụng, lại bị nữ nhân hắn ta thích dằn vặt đến chết, Trình Uyển Thu đã nhận sự trả thù tàn nhẫn nhất, cho nên, Lãnh Ký Du lựa chọn không nhìn kẻ địch này.
Có lẽ, Sở Dịch không có cơ duyên xảo hợp nhận được giúp đỡ của hai nhà Trình, Lãnh đi lên đế vị, mà vẫn là một Hoàng tử không có tiếng tăm gì, lấy gia thế Trình Uyển Thu gả cho Sở Dịch, có thể sẽ thật sự là một đoạn nhân duyên mỹ mãn.
Có vài nữ nhân bởi vì tình yêu trở nên ngu xuẩn, có vài nữ nhân bởi vì yêu trở nên tàn nhẫn, quả nhiên là có chút đạo lý.
Hôm sau trên đại triều hội, thiếu đi Hoàng đế tuấn dật lỗi lạc ngày xưa, thêm một tiểu Thái tử Sở Thiên Xung và hai vị phi tần, một người là Hoàng hậu Lãnh Ký Du chưa cử hành đại điển phong hậu chính thức, nhưng đã ban chỉ chiêu cáo thiên hạ, một người thì là Ngưng Đức phi An Ngưng Tuyết mẫu bằng "Tử" quý.
Bây giờ các nàng đã được gọi là Hoàng Thái hậu và Ngưng Đức Thái phi.
Trên long ỷ vốn rộng rãi, Ngưng Đức Thái phi mang theo Hoàng Thái tử bình yên ổn thỏa, chiếm cứ gần hết long ỷ, Lâm Tịch chỉ miễn cưỡng chiếm được một chỗ ngay cả cái mông cũng ngồi không vững.
An Ngưng Tuyết áy náy nhìn Lâm Tịch một chút: "Thái hậu nương nương, Thái tử tuổi còn nhỏ, tương đối hiếu động, hơn nữa hắn vẫn chưa thể rời xa bản cung, cái ghế này.. Ngài xem nếu không ngài lại dịch sang bên cạnh ngồi một chút?"
Lâm Tịch nhìn An Ngưng Tuyết một chút, nhanh như vậy đã vội vã đuổi nàng xuống dưới? Ai cho ngươi dũng khí?
Cho rằng Lãnh gia bị Hoàng đế ép buộc phát thề trước mặt quần thần, về sau sẽ phải tận tâm làm nô tài cho ngươi rồi?
Lâm Tịch phân phó Đại Thái giám Cát Tường vốn ở bên người Sở Dịch: "Nếu như thế, chuyển một cái ghế dựa tới cho bản cung."
"Tỷ tỷ thật sự là một người hiểu chuyện, đa tạ." Thành công hất văng Lâm Tịch, An Ngưng Tuyết ổn thỏa ngồi trên long ỷ, kiêu căng gật đầu với nàng.
Hoàng hậu thì thế nào? Còn không phải bị nàng ta giẫm dưới chân? Lúc này chỉ mới bắt đầu mà thôi, chờ An gia nắm giữ binh quyền, những ngày an nhàn của ngươi còn ở đằng sau!
An Ngưng Tuyết cao cao tại thượng, nhìn đám đại thần đứng thẳng trang nghiêm phía dưới, chẳng trách người người đều thích làm Hoàng đế, loại cảm giác hiệu lệnh thiên hạ này, thật đúng là không tệ.
Liên quan tới công việc hạ táng Hoàng đế và ngày Thái tử đăng cơ, đều do triều thần bàn bạc, nội các, lục bộ, cửu khanh ai có chức nấy, toàn bộ đều tiến hành đâu vào đấy.
Trong lúc đó An Học Văn nói, Ngưng Đức Thái phi lấy thân phận Thái phi dưỡng dục Thái tử rất không tiện, đề nghị để Thái tử ban chỉ, phong Ngưng Đức Thái phi làm Ngưng Đức Thái hậu.
Một cung hai Thái hậu, cũng không phải không có tiền lệ này, sau một phen thảo luận, miễn cưỡng thông qua, giao cho Lễ bộ viết chỉ.
Đợi đến khi mọi việc đều thương lượng đến không sai biệt lắm, Lâm Tịch đột nhiên đề nghị: "Bản cung nghĩ đến, Trình gia đương nhiên trừng phạt đúng tội, nhưng Quý phi vô tội, lại chưởng quản hậu cung nhiều năm, vẫn luôn cẩn trọng, bây giờ nàng đi theo Hoàng đế, thâm tình như thế thật sự khiến người cảm thán, không biết có thể cùng Hoàng đế hạ táng tại Hoàng lăng?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lập tức không hẹn mà cùng nhìn phía Lâm Tịch.
Trong lòng những triều thần này đều biết rõ tranh đấu tại hậu cung trong mấy năm nay, ai cũng không nghĩ tới, Hoàng hậu thế mà lại đưa ra một yêu cầu hậu táng kẻ địch của mình như vậy.
Lại Bộ Thượng thư Tôn Duy Minh thở dài: "Nương nương hiền đức, lòng dạ rộng lớn thật sự là ngại chết chúng thần, thần tán thành."
Làm chút chuyện dệt hoa trên gấm cho một người chết, nàng cũng sẽ không thiếu khối thịt nào, còn thể hiện khí độ lấy ơn báo oán của mình.
Chúng đại thần nhao nhao phụ họa khen ngợi Thái hậu nương nương quả thật ung dung rộng lượng, khí chất cao quý, xứng đáng với bốn chữ "Mẫu nghi thiên hạ" này.
An Ngưng Tuyết nhìn Lâm Tịch xuất hết danh tiếng, những triều thần kia bởi vì Lãnh Mục một tay che trời càng không ngừng a dua, lời nói càng ngày càng buồn nôn, dường như nữ nhân này đã đạt tới tình trạng trước không có ai sau này cũng chẳng tìm thấy, ngoại trừ Vương Mẫu nương nương trên trời quả thực không ai có thể so sánh.
Đang tự hỏi trở về làm sao hố vị Thái hậu nương nương tâm cơ thâm trầm này một chút, không có đề phòng oắt con bên người lại đột nhiên đứng lên.
Sở Thiên Xung chỉ mới có sáu tuổi, cũng ra hình ra dáng vái chào đám người: "Mẫu hậu, Lãnh Thái phó, cùng với các vị triều thần, Cô có một chuyện, muốn.. Muốn.."
Giống mấy câu nói như người lớn của hắn trước đó, khuôn mặt trẻ con vốn nên tràn ngập nghiêm túc, nhưng sau khi nói xong, giọng nói càng ngày càng nhỏ, thậm chí còn khẽ run rẩy, phảng phất tràn đầy sợ hãi và uất ức.
"Cô.. Cô.. Oa oa, ta không muốn cùng tên trứng thối này ở cùng một chỗ, oa oa!"
Đứa bé nho nhỏ, đột nhiên đứng dậy, vừa khóc vừa dùng ngón tay trực tiếp chỉ vào An Ngưng Tuyết.
An Ngưng Tuyết đưa tay muốn kéo đứa bé kia về bên cạnh, trong miệng quát lên: "Ngươi tiểu.. Thái tử, ngươi đang nói bậy bạ gì nha? Bản cung phụng ý chỉ của phụ hoàng ngươi lúc lâm chung nuôi dưỡng ngươi, làm sao có thể là trứng thối! Ngươi đây là nghe ai xúi giục?"
Lâm Tịch lạnh mặt, ừm, phản ứng coi như nhanh, biết cắn ngược lại một cái!
Sở Thiên Xung đã uất ức đến quên đi hắn là Thái tử, phải tự xưng "Cô" mang theo tiếng khóc nức nở: "Chính là ngươi, ngươi không cho ta ăn cơm, đem ta nhốt trong hầm ngầm đen ngòm, còn.. Còn đánh ta!"
Vẻ mặt An Ngưng Tuyết vốn vênh vang đắc ý bây giờ viết đầy tức đến nổ phổi: "Ngươi nói bậy! Bản cung đánh ngươi lúc nào? Một đứa bé nho nhỏ, đã học được nói dối, tương lai sao có thể làm Hoàng đế? Nhất định là có người dạy ngươi nói xấu bản cung như vậy, đúng hay không? Nói cho ta, là ai? Có phải Lãnh Ký Du hay không?"
Ai!
Lâm Tịch nhàn nhã phủi phủi ống tay áo, dù bận vẫn ung dung nói: "Ngưng Đức Thái phi nói đùa, trước hôm qua bản cung cũng không biết chỗ muội muội ngươi còn ẩn giấu một tiểu Hoàng tử, từ lúc đứa nhỏ này xuất hiện, ngoại trừ thỉnh an nói một câu với bản cung, chúng ta cũng không có giao lưu khác, là ai dạy ngươi nói xấu bản cung như vậy hả?"
An Học Văn khẩn trương đứng ra: "Tiểu nữ thuở nhỏ đã dịu dàng đoan trang tao nhã, thuộc lòng << Nữ giới >>, << Nữ thì >>, tất nhiên sẽ không làm chuyện tiểu Thái tử nói tới, mong rằng Thái hậu nương nương, Thái phó cùng với chư vị đại nhân tra cho rõ!"
Những người An Học Văn và Sở Dịch lôi kéo đương nhiên đứng ra biện hộ cho An Ngưng Tuyết, mặc ai nói lý nấy, nhất thời cũng khó có thể kết luận.
Tả Thừa tướng Trương Lâm Phụ làm quan nhiều năm, phụ tá hai triều đế vương, có tiếng hiền danh ở trong lòng rất nhiều quan viên, nghe vậy nói: "Nếu như thế, lại phái người đến trong cung Ngưng Đức Thái phi tìm kiếm một chút phải chăng có cơ quan ngầm hay không."
Sắc mặt An Học Văn và An Ngưng Tuyết đều trở nên rất khó coi, nói thật dễ nghe, tìm kiếm, đó không phải là điều tra sao?
Đường đường Ngưng Đức Thái phi, thế mà Hoàng đế vừa mới hạ táng đã bị người ta lục soát cung, mặc kệ giải thích thế nào, cả đời đều sẽ bị người ta lên án!