An Ngưng Tuyết hét rất lớn, nhưng đã không có ai đi chú ý nàng ta hô thứ gì, ngoại trừ Lâm Tịch.
Chỉ nghe thấy vài tiếng vang lớn như đất rung núi chuyển, cho thấy hẳn là có người đang dùng vật nặng nện vào cửa cung.
Không lâu lắm, bốn phía vang lên tiếng giết chóc động trời, sắc mặt Trình Đạo Lâm vô cùng khó coi.
Đến nhanh thật!
Những phi tần và cung nữ vốn còn đang khóc lóc thảm thiết đều không phải người ngu, lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, đây là có người tới cứu các nàng!
Lãnh Mục không hổ là chiến thần được trên dưới cả nước nhất trí tôn sùng, ông ấy không giỏi nói chuyện, tính khí nóng nảy, nhưng dường như người này trời sinh chính là vì chiến tranh mà sinh.
Chỉ chốc lát, một người vội vã chạy tới, thở hổn hển kêu lên: "Quốc công gia không tốt! Quốc công gia không tốt!"
Trình Đạo Lâm thầm nói xui xẻo, Tổng Vệ Trưởng Cấm Vệ quân đi theo bên cạnh ông ta quát: "Nói gì vậy, cái gì mà Quốc công gia không tốt?"
Sắc mặt Trình Đạo Lâm càng đen hơn, biết không phải là lời hữu ích, ngươi cũng đừng lặp lại!
Người kia thừa dịp này thở gấp ổn định hơi thở một chút: "Người của Ngũ Thành Binh Mã chỉ huy sứ và năm quân doanh đang cùng nhau công thành, binh lính dùng thanh gỗ lớn công thành liên tục phá ba cửa, trước mắt cửa chính cũng đã bị công phá, Trương Phó Tổng Vệ đã hạ lệnh lui về giữ nội thành, cũng thỉnh Quốc công gia sớm có tính toán!"
Sở Dịch bên cạnh nghe được, rốt cuộc lộ ra một tia tự mãn, tuy Cấm Vệ quân bị ngươi xúi giục, Ngũ Thành Binh Mã chỉ huy sứ vẫn là của trẫm.
Trình Đạo Lâm phất tay để hắn ta lui ra, nói với Tổng Vệ Trưởng Cấm Vệ quân: "Tam Hàn, ngươi chiếu ứng ở nơi này trước."
Ánh mắt của ông ta nhìn chằm chằm Lâm Tịch, môi ngọ nguậy nói hai câu, giọng nói cực nhỏ, ngay lúc toàn quân vạn mã cùng công thành này, hầu như ai cũng không nghe được.
Nói xong, Trình Đạo Lâm quay người vào trong Càn An điện.
Lâm Tịch bất động thanh sắc, người khác nghe không được không có nghĩa là nàng nghe không được.
Sau khi Tổng Vệ Trưởng Cấm Vệ quân cúi đầu nói với người bên cạnh hai câu, đột nhiên có hơn mười người tiến tới muốn bắt Lâm Tịch lại.
Năm người Thải Vi gắt gao che chở Lâm Tịch không cho những người kia tới gần.
Tảo Tình nhỏ giọng hỏi: "Nương nương?"
Lâm Tịch hiểu ý nàng ta, khẽ lắc đầu. "Tiền Tam Hàn, làm khó ngươi đường đường là nam nhi, thống lĩnh sáu ngàn Cấm Vệ quân tinh nhuệ, là tâm phúc của thiên tử, thế mà còn sợ một nữ tử yếu đuối như ta có thể chạy thoát trong sự bao vây trùng trùng điệp điệp của ngươi sao?"
Tổng Vệ Trưởng Cấm Vệ quân tên là Tiền Tam Hàn không ngờ Hoàng hậu tương lai há miệng liền gọi ra tên hắn ta, sao hắn có thể nghe không rõ ý trào phúng đến cực điểm trong lời nói của Lâm Tịch, chẳng qua người này đã có thể không có chút áy náy nào khi bán chủ tử của mình, chắc chắn da mặt có độ dày nhất định.
Hắn ta cười ha hả nói: "Hoàng hậu nương nương nói đùa, đây là thần sợ hai quân đối chọi, đao kiếm không có mắt, ngộ nhỡ đả thương người quý giá như Hoàng hậu nương nương, làm sao thần có thể gánh được trách nhiệm. Nương nương vẫn nên cách thần gần một chút, mới có thể bảo vệ người thật tốt."
Nói xong lại ra hiệu mấy người bao quanh Lâm Tịch tranh thủ hành động.
"Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, bản cung là Hoàng hậu cao quý của một nước, há có thể đứng ở bên cạnh bọn trộm cướp?" Lâm Tịch đưa tay lấy một chuôi trâm phượng trên đầu cầm ở trong tay: "Người Lãnh gia không sợ chết, nếu ngươi dám khiến những người này tới gần nửa phần, bản cung tuy không phải thất phu, nhưng thực sự dám để máu phun ra năm bước, nếu không tin, ngươi cứ thử xem."
Mười mấy người bị khí thế của nàng bức bách, thế mà thật sự không tiếp tục tới gần.
Kỳ thật trong Cấm Vệ quân có rất nhiều người cũng không muốn vì một phần tòng long chi công này mà cam tâm mạo hiểm.
Chẳng qua biết Sở Dịch đã tuyệt tự, cổ nhân xưa nay thờ phụng "Tội bất hiếu có ba điều, không có con nối dõi là lớn nhất," ai nguyện ý đi theo một chủ tử đã tuyệt hậu? Cộng thêm Trình gia đưa ra bảng giá thực sự quá cao, mà Tổng Vệ Trưởng và Phó Tổng Vệ vẫn luôn thống lĩnh sáu ngàn Cấm Vệ quân đã dẫn dắt bọn họ vây khốn điện Phụng Tiên, đồng thời bắt giữ Hoàng đế, bọn họ là tức nước vỡ bờ, không phản cũng phải đi theo phản.
Cho nên khi trông thấy một vị Hoàng hậu như vậy, mấy người không khỏi thầm nói đáng tiếc, gặp nguy không loạn, khí thế lỗi lạc không thua nam tử, thật đáng tiếc, một vị Hoàng hậu chưa được làm một ngày Hoàng hậu.
Tiền Tam Hàn thấy Lâm Tịch tuyệt không giống như nữ tử khuê các bình thường, giọng nói chuyện mang theo âm vang, nói năng có khí phách, thật đúng là sợ ngộ nhỡ vị này nghĩ quẩn tự sát, vậy bọn hắn còn lấy gì áp chế Lãnh Mục?
Thế là lại gọi thêm một tiểu đội, hơn hai mươi người bao quanh mấy người Lâm Tịch ở trong đó mới coi như thôi.
Sở Dịch thấy Tiền Tam Hàn bọn họ coi trọng Lãnh Ký Du như vậy, ngược lại đem chính mình vứt ở đây chẳng quan tâm, cho dù biết rõ bọn họ không có ý tốt với Lãnh Ký Du, cho dù biết rõ kéo dài thêm một khắc, thế cục đối với chính mình sẽ có lợi thêm một phần, nhưng đã quen với sự chú ý của mọi người, đột nhiên bị người xem nhẹ, trong lòng thật sự cảm thấy có chút khó chịu.
Trong lòng Sở Dịch đắng chát, đúng là người tính không bằng trời tính.
Đầu tiên hắn ta giả vờ phong Lãnh Ký Du làm hậu điều động ba vị trọng thần trong triều đi tế trời đất sau đó phái Ngũ Thành Binh Mã chỉ huy sứ lấy lý do xét xử phản tặc, lục soát Trình gia tìm ra vật đại nghịch bất đạo như Long bào đã sớm giấu kín, bảo ấn của thiên tử linh tinh.
Hành động lần này của Sở Dịch có thể nói là nhờ đánh lệch thời gian mà thành công.
Thời gian thỏa thuận của Trình Đạo Lâm và Lục Vương gia là vào ngày mai, vì không đánh cỏ động rắn, Lục Vương gia sẽ nghiêm ngặt tiến hành theo thời gian ước định.
Trình Đạo Lâm cảm thấy, tất cả người hoàng gia cùng với triều thần đều tụ tập tại điện Phụng Tiên, Ngũ Thành Binh Mã chỉ huy sứ sẽ triệu tập tám phần binh lực phụ trách cảnh vệ, đến lúc đó Cấm Vệ quân trong tay ông ta cộng thêm hai vạn binh mã từ trên trời giáng xuống tuyệt đối có thể đảm bảo lấy được chiếu nhường ngôi của Sở Dịch.
Hơn nữa ông ta và Lục Vương gia đã sớm có ước định, phong Trình Uyển Thu làm hậu nhất định phải chiêu cáo thiên hạ.
Như thế, ông ta không chỉ là Quốc công gia nhất phẩm, vẫn là quốc trượng đương triều đường đường chính chính, Trình gia cùng Sở gia vui buồn có nhau, phú quý kéo dài.
Về phần binh quyền trong tay Lãnh Mục, từng bước xâm chiếm là được rồi, sớm muộn đều là đồ ăn trong mâm bọn họ.
Chẳng qua ông ta vội vàng tính toán những chuyện này, quên mất thế mà Hoàng đế cũng muốn nhân cơ hội này gây chuyện.
Trình Đạo Lâm cảm thấy chiêu này của Sở Dịch chỉ là một trò chơi đơn giản của trẻ con mà thôi, coi như buộc Lãnh gia kết minh với hắn ta, một khi ông ta vạch trần chuyện hắn ta hoàn toàn tuyệt tự trước mặt mọi người tại đại điển phong hậu, còn có ai sẽ phụ tá một đế vương triệt để không có tương lai?
Không ngờ tới chính là, Sở Dịch cũng là cao thủ treo đầu dê bán thịt chó trong đó.
Bất ngờ đánh lén, Trình gia lại không có chút đề phòng nào, trực tiếp bị hắn ta xử lý triệt để, chỉ có một người con thứ đi ra ngoài uống rượu hoa nhân họa đắc phúc bảo toàn tính mạng, hiện tại đã được Trình Đạo Lâm bảo vệ chặt chẽ.
Sau khi thương lượng đối sách với nhóm phụ tá của mình xong, bọn họ nhất định phải rời khỏi kinh thành trước đại điển phong hậu vào ngày mai.
Bây giờ đừng nói sáu ngàn Cấm Vệ quân, cộng thêm hai vạn binh mã của Lục Vương gia kia cũng không phải đối thủ của ngũ quân, huống chi còn có Lãnh Mục nhìn chằm chằm!
Thừa dịp tình thế còn không có chuyển biến xấu đến không thể cứu vãn, dùng tính mạng hai người Sở Dịch và Lãnh Hoàng hậu đổi lấy tính mạng của bọn họ để an toàn rời đi, khả năng hòa đàm thành công vẫn là rất lớn, dù sao mặc dù Hoàng đế bị thất thế, nhưng Trình gia củaChương 547: Nương nương thiên thiên tuế 24 ông ta cũng đã bị diệt tộc.
Về phần Lục Vương gia làm sao giải thích đột nhiên tập kết binh lực, không báo mà vào sau khi bọn hắn bình an rời đi, đó chính là chuyện của hắn ta, cha chết nương lấy chồng, mỗi người quan tâm bản thân mình là được rồi.
Cho nên khi Lãnh Mục dẫn dắt tướng sĩ ngũ quân đằng đằng sát khí xông vào nội thành, trông thấy chính là Hoàng đế và Lãnh Ký Du phân ra bị cưỡng ép, mà Phó Tổng Vệ Cấm Vệ quân cùng với Trình Đạo Lâm thì bình yên ngồi ở phía sau bọn họ, sáu ngàn Cấm Vệ quân vây quanh những người này ba tầng trong ba tầng ngoài.