Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 540




Vào buổi sáng ngày hôm đó, Trình Quý phi lập lại chiêu cũ tìm kiếm lý do muốn trừng trị Ngưng Tần lần nữa, Sở Dịch rất hiếm khi lộ diện tại hậu cung vào ban ngày lại đột nhiên xuất hiện.

Trình Uyển Thu nhìn thoáng qua liền trông thấy cung nữ vênh vang đắc ý đi theo bên người Sở Dịch là người hầu thân cận của Ngưng Tần, còn có cái gì không rõ?

Thấy Sở Dịch vắt óc tìm kiếm lý do giải vây cho An Ngưng Tuyết, thậm chí cuối cùng còn nói ra nàng ta vừa mới bị đánh.

Trình Uyển Thu thấy bàn tay nắm chặt của hai người, đôi mắt nhìn nhau chăm chú triền miên, trong lòng vô cùng chua xót.

Nàng ta tính là gì? Trình Uyển Thu nàng ta rốt cuộc tính là cái gì?

Gần đây theo phủ Quốc công liên tục đen đủi, những tần phi ngày thường thỉnh an cũng không còn mấy người khom lưng uốn gối lấy lòng nàng ta giống như trước, trên cơ bản đều là điểm danh xong rồi đi.

Phủ Quốc công còn ở đây, nàng ta vẫn là Quý phi tôn quý nhất trong cung!

Đám tiểu nhân này đã bắt đầu mắt chó xem người như vậy sao?

Nhìn An Ngưng Tuyết mềm mại tùy ý để Sở Dịch kéo tay đi ra ngoài, giọng nói rõ ràng của Sở Dịch truyền tới: "Trong cung không hậu, ngươi không cần thỉnh an."

Trình Uyển Thu mặt đau rát, lời Sở Dịch nói còn khó chịu hơn việc cho người đánh nàng ta mấy cái tát.

Trong mắt đám tần phi đang ngồi ở đây đều lóe lên quang mang hiểu rõ.

Màn đêm buông xuống, Hoàng đế hạ chỉ, mở tiệc chiêu đãi toàn bộ phi tần trong Hữu Phượng Lai Nghi các tại ngự hoa viên.

Lão công muốn mời ăn cơm, nhất định phải thể hiện một mặt tốt đẹp nhất để thừa cơ đem khối này thịt gắp vào trong chén của mình.

Khi một đám mỹ nữ hoặc ung dung quý khí hoặc thanh tân đạm nhã hoặc hoạt bát động lòng người lần lượt xuất hiện tại Hữu Phượng Lai Nghi các, Lâm Tịch quả thực sắp bị các loại son phấn hương khí hun đến mơ hồ rồi.

Đám người ngồi xuống theo phẩm cấp, Sở Dịch mang theo An Ngưng Tuyết cùng nhau mà tới.

Trong lòng Lâm Tịch mỉm cười, đây là muốn đem An Ngưng Tuyết từ phía sau màn chuyển đến sân khấu rồi?

Trong cốt truyện, vào lúc này, An Ngưng Tuyết từ đầu đến cuối đều ẩn phía sau Lãnh Ký Du, mặc cho vị biểu muội móc tim móc phổi đối tốt với nàng ta và Trình Uyển Thu liều mạng đến thương tích đầy mình.

Giống như cũng có một trận cung yến như vậy, chẳng qua lại là Hoàng đế và An Ngưng Tuyết đào hố cho Lãnh Ký Du cùng Trình Uyển Thu.

Vốn dĩ buổi sáng hôm đó đã phái Cát Tường gióng trống khua chiêng nói cho Trình Uyển Thu chờ buổi tối thị tẩm.

Kết quả yến hội kết thúc, Hoàng Thượng dường như bị Lãnh Ký Du trang điểm lộng lẫy hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, buổi tối trực tiếp ở lại Dục Tú cung, mà Trình Uyển Thu thị tẩm, lập tức thành trò cười.

Hôm sau từ bên trong Hoán Y cục truyền ra tin tức liên quan tới y phục Lãnh Thục phi mặc trên cung yến lưu lại hương vị tương tự một loại mê tình hương.

Chính là vào lúc đó Trình Uyển Thu ghen ghét đan xen hạ thuốc tuyệt dục cho Lãnh Ký Du, sau khi chuyện này bại lộ bản thân nàng ta cũng bị giáng xuống thành Quý nhân.

Thanh danh hai người này đều trở nên tồi tệ trong hậu cung.

Thế là hai nhà chính thức vạch mặt, triển khai một trận đại chiến kéo dài, chiến hỏa từ trong cung thiêu đốt đến triều đình, đấu đến lưỡng bại câu thương.

Bữa tiệc này có tốt hay không, Lâm Tịch mới không tin Sở Dịch thật sự sẽ có tâm tình tốt đối mặt với nàng và Trình Uyển Thu.

Cho dù Lãnh Ký Du và Trình Uyển Thu cũng được tính là mỹ nữ hiếm gặp, chỉ cần vừa nghĩ tới bản thân đã từng vì hoàng vị đi làm "Vịt", làm bộ sủng ái, yêu thương hai nữ nhân này, chắc hẳn trong lòng Sở Dịch ngoại trừ chán ghét vẫn là chán ghét đi.

Lâm Tịch không có đoán sai, quả nhiên qua ba lần rượu, Sở Dịch lo lắng nhìn Trình Quý phi cách hắn ta gần nhất: "Uyển Uyển, trẫm thấy dáng vẻ ngươi giống như không có tinh thần gì? Là có chỗ nào không thoải mái?"

Ngươi còn nhớ rõ ta sao?

Giọng nói quen thuộc ân cần như vậy, đã bao lâu rồi hắn ta không nói với mình như thế?

Trước mặt một đám cung phi chỉ nói riêng với nàng ta, trái tim Trình Uyển Thu đầu tiên là ngòn ngọt sau đó lại là chua chua, bên trong đôi mắt mơ hồ có nước mắt.

Sở Dịch thấy vành mắt nàng ta ửng đỏ, giọng nói càng nhu hòa mấy phần: "Là có người khiến tâm tình ngươi không tốt? Hay là thay trẫm quản lý hậu cung lớn như vậy mệt nhọc quá mức gây ra?"

Chúng tần phi thấy Hoàng Thượng quan tâm yêu thương Trình Quý phi như vậy, lập tức có chút hối hận mấy ngày gần đây hơi khinh mạn nàng ta.

Trình Uyển Thu bình phục một chút tâm tình, mặc dù cổ họng nghẹn lại, cũng cố gắng để cho giọng điệu của mình bình tĩnh không lay động: "Tạ Hoàng Thượng chiếu cố, gần đây thần thiếp quả thật có chút mệt mỏi."

Ánh mắt Hoàng đế liếc nhìn đám người, trong lòng Lâm Tịch nhảy một cái, ánh mắt con hàng này thường xuyên nhìn về phía mình, cảm giác hắn ta không có ý tốt.

Quả nhiên.

"Vậy không bằng để Thục phi đến chia sẻ một chút cung vụ cho ngươi, tiếp tục cùng ngươi xử lý hậu cung, sau đó cứ lấy Thục phi làm chủ, ngươi chỉ ở bên cạnh chỉ điểm một hai là được, miễn cho mệt nhọc quá mức, trẫm đau lòng!"

Có thể đem chuyện đoạt quyền nói thâm tình như vậy đúng là không có người nào.

Nếu như ánh mắt có thể hóa thành thực chất, hiện tại thân thể Lâm Tịch đã trúng vài đao chết bất đắc kỳ tử rồi.

Lâm Tịch vô tội nằm thương: Sở Dịch, lão tử có một câu con mẹ nó không biết có nên nói hay không.

Đồng chí Quý phi vừa rồi còn yếu đuối không xương trong nháy mắt biến thân thành Ultraman, nếu như không phải giữa hai người cách một tên Hoàng đế, Lâm Tịch cảm thấy người này cũng sắp giết tới đây rồi.

Lão tử không thèm làm lãnh đạo, lão tử chỉ muốn trốn ở phía sau kiếm chuyện.

Lâm Tịch nhanh chóng đứng dậy: "Thần thiếp ngu dốt, mặc dù lúc trước giúp đỡ Quý phi tỷ tỷ quản lý hậu cung, nhưng sự thật chứng minh thần thiếp thực sự khó mà đảm đương chức trách lớn, còn thỉnh Hoàng Thượng tìm người khác."

Trình Quý phi bĩu môi, khẩu thị tâm phi.

Cũng không có, Quý phi nương nương mời ngươi nhìn ánh mắt chân thành của ta.

Sở Dịch lại lảm nhảm thêm hai câu, dường như có ý tứ muốn định Lâm Tịch chấp chưởng hậu cung, đồng thời lấy nàng làm chủ.

"Vút vút vút," ánh mắt Trình Quý phi hóa kiếm đâm n nhát vào Lâm Tịch.

Lâm Tịch cảm thấy nàng đã vỡ thành nhân bánh sủi cảo.

"Hoàng Thượng, người có năng lực thì lên, người trung bình thì buông bỏ, người tầm thường thì xuống. Thần thiếp tư chất ngu dốt, thực sự không thích hợp xử lý hậu cung, nếu nhất định phải để thần thiếp quản lý, còn thỉnh vạn tuế hạ chỉ, vô luận thần thiếp quản lý như thế nào, bất kỳ người nào cũng không được nhúng tay." Lâm Tịch có ý thẹn quá hóa giận ở bên trong.

Sở Dịch nghiêng đầu nhìn gương mặt ửng đỏ của nàng, thật đúng là sợ người không có đầu óc này làm loạn một trận trong hậu cung.

Cảm thấy diễn cũng được kha khá, thế là mỉm cười ra hiệu Lâm Tịch ngồi xuống: "Nếu Thục phi không chịu vất vả vì trẫm, như vậy.."

Ánh mắt của hắn ta lại bắt đầu do dự ở khắp nơi. Trên mặt Trình Quý phi vốn chỉ hơi tiều tụy, giờ phút này là một mảnh tro tàn. Hắn ta rốt cuộc vẫn ra tay với mình sao? Những dịu dàng hồi nhỏ kia, bây giờ chỉ còn lại tính toán?

Không giống với Trình Quý phi uể oải suy sút, những phi tần khác ngồi nghiêm chỉnh, ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ đợi vạn tuế phát hiện nàng ta là người có năng lực xử lý hậu cung này.

Chỉ có An Ngưng Tuyết vẫn luôn lạnh nhạt tự nhiên, cổ tay tuyết trắng và đầu ngón tay hơi vểnh, ưu nhã nâng chén trà lên nhấp một ngụm trà.

Không cốc u lan! *

*bông hoa lan tuyệt đẹp trong sơn cốc: Vẻ ngoài hiếm thấy, thường dùng để ví von nhân phẩm cao nhã.

Vào thời khắc này trong lòng Sở Dịch đột nhiên toát ra từ ngữ này, hình dung An Ngưng Tuyết lại cực kỳ thỏa đáng.

"Không bằng để Ngưng Tần đến giúp đỡ Quý phi đi?"

Đám người há hốc miệng, Hoàng Thượng thế mà lại lựa chọn nàng ta!

An Ngưng Tuyết thướt tha mà đứng, tư thái thanh tao lịch sự: "Cố mà làm như vạn tuế mong muốn vậy, không dám xin chỉ bảo."

Đậu má, nàng ta thật đúng là không biết xấu hổ.

Cao quý như vậy, chúng tần phi xôn xao, An Ngưng Tuyết này không hề giống bộ dáng con chuột trong ngày thường!

Lúc này đẩy ra An Ngưng Tuyết quả thật có thể chèn ép Trình gia, nhưng Lâm Tịch cảm thấy bọn họ có chút nóng vội. Trình gia cũng không giống như Lãnh gia, gia tộc truyền thừa mấy trăm năm, nền tảng cực sâu, giặc cùng đường chớ đuổi, sư về chớ che giấu, nếu Trình gia phát hiện Hoàng đế thật sự bắt đầu diệt trừ bọn họ, tất nhiên sẽ kịch liệt phản công.

Lâm Tịch cảm thấy, có một số việc cần bắt đầu an bài.