"Được, thần thiếp thấy vật trang trí bằng san hô đỏ kia rất tốt, không bằng, Hoàng Thượng thưởng cho thần thiếp đi?"
Sở Dịch nghe vậy ngây ngẩn cả người, Lãnh Ký Du đây là bị kích thích rồi? Tại sao lại vô duyên vô cớ bắt đầu đòi hỏi hắn ta rồi, đây là lần đầu tiên Lãnh Ký Du chủ động mở miệng với hắn ta từ lúc vào cung đến nay.
Bảo thụ san hô đã được như nguyện lấy vào tay trong, trên mặt Lâm Tịch mang theo nụ cười hài lòng: "Đây là lần đầu tiên thần thiếp muốn đồ vật từ chỗ Hoàng Thượng, rất có ý nghĩa kỷ niệm, hôm nay, thần thiếp rất vui vẻ!"
Sở Dịch duỗi cánh tay dài ra, muốn ôm nàng vào lòng, miệng lại nói: "Đi nghỉ thôi."
Mẹ nó, ai muốn cùng ngươi đắp chăn bông nói chuyện phiếm?
Cho rằng có vị diện áp chế, lão tử không thể ngửi được mùi lạ trên người ngươi bắn ra bốn phía sau khi kích tình sao?
Cũng không có tác dụng quái gì.
Nàng tạm thời vẫn phải nhẫn nại.
Sở Dịch nằm xuống không lâu, liền nghiêng thân đi, cho nàng một bóng lưng lạnh băng.
Lâm Tịch: →_→
Lúc thị tẩm vạn tuế gia luôn lấy long mông đưa về phía lão tử thì làm sao, online chờ, rất gấp!
Ngẫm lại thật ra cũng thật sự buồn nôn, các nữ nhân trong hậu cung đáng thương biết bao, giống một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng giam được chế tạo tỉ mỉ.
Nữ giới nữ tắc, nữ luận ngữ cộng thêm quy củ phức tạp của hoàng gia cùng với các loại cung quy, không cẩn thận một chút sẽ lập tức bị người chui chỗ trống thu thập một phen.
Hết lần này tới lần khác những tổn thương này hầu như đều đến từ nữ nhân.
Nữ nhân tội gì khó xử nữ nhân!
Các nàng cùng nhau phân chia một người trượng phu, toàn bộ hậu cung đều ngó chừng quả dưa leo thối này của Hoàng Thượng.
Bay đến đông, bay đến tây, bay đến trên cỏ, bay đến trong bụi hoa.
Lúc đầu bởi vì bị hai nhà chế hành, Sở Dịch còn có thể ngẫu nhiên sủng hạnh các nàng một chút.
Chờ đến sau này, nói không rõ là càng ngày càng thâm tình với An Ngưng Tuyết, hay là những đạo cụ ban thưởng kia của An Ngưng Tuyết càng ngày càng hấp dẫn Hoàng đế, tóm lại người ta trở nên thủ thân như ngọc, ba nghìn mỹ nữ, trẫm chỉ bạch với một người.
Toàn bộ hậu cung ngoại trừ An Ngưng Tuyết, những người khác đều sắp bốc khói rồi.
Ý nghĩa cả đời ngắn ngủi của Lãnh Ký Du chính là một đạo cụ cho gia tộc và Hoàng đế đấu pháp mà thôi.
Mâu thuẫn giữa gia tộc và hoàng tộc đã không thể điều hòa, nàng ấy không trách gia tộc, thật ra nàng ấy cũng không trách Sở Dịch chèn ép gia tộc, nhưng nàng ấy thực sự cảm thấy Sở Dịch quá ghê tởm.
Có nhiều cách quật khởi, vì sao hắn ta lại chỉ có thể hèn mọn sử dụng cách không ngừng tổn thương nữ nhân trong toàn bộ hậu cung để đạt được mục đích của hắn ta?
Phải nói cuối cùng nàng ấy đối với Sở Dịch chỉ còn chán ghét, nhưng đối với linh hồn tà ác đến từ dị thế và hệ thống đoạt bảo kia, mới thật sự là căm thù đến tận xương tuỷ.
Lâm Tịch cảm thấy việc tẩy não của cổ nhân đối với phái nữ thật sự rất thành công.
Trong cốt truyện Lãnh Ký Du gần như đã cống hiến tất cả mọi thứ cho gia tộc, dâng ra linh hồn lại đến một thế, vẫn như cũ đem lợi ích gia tộc đặt ở vị trí đầu não.
Tâm nguyện của người ủy thác là, làm gia tộc phồn thịnh, khiến cô hồn dã quỷ chiếm thân thể An Ngưng Tuyết chết không yên lành, khiến Sở Dịch không còn gì nữa.
Đến tận đây, Lâm Tịch đột nhiên phát hiện, xã khu lựa chọn sử dụng những linh hồn kia, thật ra thực chất bên trong đều là người rất hiền lành.
Mặc dù vào lúc này thiện lương đã có chút nghĩa xấu ở bên trong.
Chẳng hạn như Lãnh Ký Du, bên trong danh sách nguyện vọng của nàng ấy, cũng không có một hạng trả thù Trình Uyển Thu, người đấu với nàng ấy cả đời.
Ở bên trong cốt truyện, nàng ấy và Trình Uyển Thu bởi vì gia tộc, lợi ích cá nhân cộng thêm Hoàng đế trăm phương ngàn kế châm ngòi, vẫn luôn đấu đến hai bên diệt tộc, ngay cả khi bị nhốt ở bên trong lãnh cung, cũng là mắng nhau cả ngày, thậm chí động thủ đánh nhau.
Lãnh Ký Du và Trình Uyển Thu đều được coi là mỹ nhân hiếm có, các nàng bại bởi Sở Dịch và trời sinh lập trường đối lập, bại bởi An Ngưng Tuyết núp trong bóng tối sử dụng hệ thống gian lận.
Hiện giờ Lâm Tịch thật sự có chút chán ghét những linh hồn tà đạo này.
Ngươi nói ngươi trùng sinh thì trùng sinh đi, xuyên qua thì xuyên qua đi, hệ thống thì hệ thống đi, một khi cảm thấy chính mình nắm giữ một loại bàn tay vàng nào đó, lập tức bại lộ bản tính. Kiêu ngạo ương ngạnh, cực đoan vì tư lợi, hơn người một bậc, hoàn toàn không đem mạng người khác để vào mắt.
Động một chút là người cản giết người, Phật cản giết Phật, lão Thiên thuận ta lão Thiên hưng, lão Thiên nghịch ta kêu hắn vong.
Giống như địa cầu đều phải dựa theo tâm ý hắn tiến hành tự quay.
Bởi vì ta bị vận mệnh khắt khe, cho nên lúc có cơ hội xoay người, ta liền muốn trả thù toàn bộ nhân loại.
Chơi đến phát rồ.
Hoàng đế nghỉ đêm, nàng đừng nghĩ tới Tôi Thể thuật, Lâm Tịch nắm chặt thời gian tu tập hai mươi Đoạn Cẩm.
Lãnh Ký Du không hổ là quý nữ được nuông chiều từ phủ tướng quân, nền tảng thân thể vô cùng tốt, nhưng bị quy tắc áp chế, hiện tại tu luyện mười ngày cũng không bằng một ngày ở tình huống bình thường.
Dù sao cũng mạnh hơn không có.
Hiện tại Lâm Tịch có một loại cố chấp đối với vũ lực, mặc kệ hữu dụng hay không, sau khi tiến vào vị diện đã thành thói quen tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm và Nguyệt Chi Tôi Thể thuật.
Thân thể tốt là nền tảng của mọi thứ, nàng cảm thấy làm như vậy không có gì không đúng.
Sau đó ngày hôm sau, Sở Dịch cùng nàng ăn cơm chung vào buổi trưa, buổi tối tiếp tục ngủ lại.
Ngày thứ ba lại tới.
Bây giờ ánh mắt tất cả mọi người trong hậu cung nhìn Lâm Tịch đều giống như đao tôi độc, nhất là Trình Uyển Thu.
Chắc chắn giá trị kỹ năng kéo cừu hận của Sở Dịch đã max điểm.
Mỗi lần đều là kịch bản này, chỉ cần Lãnh Ký Du bị thiệt thòi, Hoàng đế sẽ lập tức mang theo sủng hạnh giá rẻ của hắn ta đến Dục Tú cung khoe ân ái.
Trái lại cũng thế.
Một khi Lãnh Ký Du cho Trình Uyển Thu ăn thiệt thòi gì, Sở Dịch cũng sẽ lập tức trấn an Trình Uyển Thu đủ kiểu.
Ngài có thể khai quật một số kiểu cung đấu cấp bậc cao hơn hay không?
Ngày thứ tư Hoàng đế bệ hạ tiếp tục dùng cơm trưa tại Dục Tú cung, sau khi thu dọn thức ăn hai người câu được câu không ngồi dùng trà trước bàn điêu khắc bát giác bằng gỗ Cẩm Lai.
Cung nhân bỗng nhiên đến báo: Ngưng Quý nhân đến.
Lâm Tịch nghiêng đầu nhìn Sở Dịch, người trong lòng ngươi đến rồi.
Sở Dịch thấy nàng cười cổ quái, nói: "Không muốn gặp cũng đừng cho vào, chỉ cần nói trẫm ở đây là được."
Thật đúng là tùy thời tùy chỗ đào hố cho nàng, chưa đến hai ngày chuyện nàng một lòng lôi kéo Hoàng Thượng, khắt khe biểu tỷ sẽ lập tức bị lan truyền khắp nơi, giống như trong cốt truyện vậy.
Lâm Tịch cảm thấy trong bỏ vọc Sở Dịch này có khả năng cũng ẩn giấu một oán phụ nơi thâm khuê, đây rõ ràng là thủ đoạn nội trạch.
Đại thái giám bên người Hoàng đế hầu hạ trong sân, mà những thị vệ và đám tiểu thái giám kia thì đứng tại cửa Dục Tú cung đóng vai cọc gỗ, không như vậy sao có thể khiến hậu cung đều biết Hoàng đế lại đến thăm sủng phi của hắn ta chứ?
Ngang nhiên đặt nhiều người tại cửa ra vào như vậy, An Ngưng Tuyết cũng nên né tránh, kết quả còn muốn cho người thông báo, là ngu xuẩn hay mù quáng?
Lâm Tịch sóng mắt lưu chuyển, mềm mại nói: "Thần thiếp đều nghe Hoàng Thượng."
Có bản lĩnh ngươi đi mà đuổi, lão tử mới không làm ác nhân kia đâu.
Hơn nữa..
Đừng tưởng rằng lão tử không biết nàng ta đến làm gì.
Kế tiếp phát triển giống như bên trong cốt truyện, An Ngưng Tuyết làm bộ tới chơi đi đến trong sân mới phát hiện Đại thái giám Cát Tường bên người Hoàng đế, sau đó bị Hoàng đế kêu đi vào.
Làm lễ với nhau, An Ngưng Tuyết ngồi xuống, đôi mắt đẹp tò mò nhìn khắp nơi giống như đây là lần đầu tiên tới Dục Tú cung.
Vẫn luôn nhìn..
Lâm Tịch cười lạnh, nhìn đi, cho dù nhìn mù mắt, ngươi nha, cũng tìm không thấy gốc bảo thụ san hô kia.
Lão tử ném trong phòng kho, chuyện xưa còn muốn tiếp tục như thế nào?
Nhưng mà nàng vẫn đánh giá thấp độ dày da mặt của An Ngưng Tuyết.
"Nghe nói Hoàng Thượng đem gốc bảo thụ san hô đỏ kia thưởng cho biểu muội, không biết ta có thể nhìn xem hay không?" An Ngưng Tuyết cười tủm tỉm hỏi.
"Không thể." Lâm Tịch cười tủm tỉm trả lời.