Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 48




Edit: Jess93

Hóa ra, nơi bọn họ sắp đến gọi là đảo Tử Thần. Mà thế giới này cũng không có cốt truyện gì, chỉ nói rõ thân phận của thân thể này.

Lương Băng Băng, một cái tên rất lạnh lùng.

Từ nhỏ cô ấy đã lớn lên ở cô nhi viện, bởi vì khuôn mặt không được ưa thích, bản thân cũng biết rõ hoàn cảnh của mình, cho nên nguyên chủ luôn luôn biết mục tiêu của mình ở nơi nào, sau đó vẫn luôn cố gắng hướng về mục tiêu.

Cô ấy vừa học vừa làm đã tốt nghiệp cao trung, thuận lợi thi vào trường đại học A, nhưng thành tích Lương Băng Băng cũng không tốt đến mức có thể lĩnh học bổng, đúng lúc nhìn thấy một cái quảng cáo như vậy trên mạng: Trò chơi sinh tồn trên hoang đảo, miễn phí báo danh, cung cấp ăn ngủ, chỉ cần có thể kiên trì sống ở trên đảo bảy ngày xem như hoàn thành nhiệm vụ, tiền thưởng là một trăm vạn.

Lúc đầu cô ấy cảm thấy nhất định là người nào nhàm chán đang kiếm chuyện, cũng không coi là chuyện nghiêm túc. Nhưng trong một thời gian ngắn cô ấy vẫn không tìm được cách kiếm tiền, Lương Băng Băng lại lần nữa nhìn thấy quảng cáo này, ma xui quỷ khiến cô ấy lựa chọn báo danh.

Sau đó tất cả bọn họ bị đưa lên thuyền, chính là chiếc thuyền Lâm Tịch hiện đang ở, đích đến dĩ nhiên là đảo hoang của trò chơi sinh tồn -- đảo Tử Thần.

Giọng nói lạnh băng còn nói cho cô biết: "Nhiệm vụ chủ yếu của cô đó là tiếp tục sống, giúp nguyên chủ lấy được một trăm vạn tiền thưởng. Mà làm thí luyện giả, có thể thông qua phương thức giết người lấy thêm điểm để cho thành tích thí luyện của mình càng xuất sắc hơn. Tổng cộng có một trăm người bị ném vào hải đảo. Trong đó có năm mươi bảy người là thí luyện giả giống như cô. Giết chết thí luyện giả thu hoạch điểm số gấp đôi so với giết chết người bình thường."

Giọng nói lạnh băng không nói thêm lời nào, nhưng Lâm Tịch lại rùng mình một cái, cô cảm nhận được dày đặc ác ý đến từ Diệu Huyền xã khu chết tiệt đó.

Đã phải tốn sức lôi kéo biến bọn họ thành thí luyện giả (Lâm Tịch chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ là người duy nhất được bọn họ chọn trúng) đến bồi dưỡng, vì sao lại không thèm để ý sống chết của bọn họ như thế? Lại còn muốn bọn họ chém giết lẫn nhau trên một hòn đảo lớn như vậy, hơn nữa, phần thưởng giết chết thí luyện giả là gấp đôi so với giết chết người bình thường, khuyến khích bọn họ nội đấu?

Chính sách nuôi cổ sao?

Hay nó sẽ là một hoang đảo online?

Mặc dù Lâm Tịch không thể chờ đợi muốn nôn một đống cứt chó lên mặt tên lạnh băng đại diện Diệu Huyền xã khu quỷ quái kia, nhưng vẫn phải nhẫn nại mỉm cười.

Kẻ mạnh lập ra quy tắc, kẻ yếu phục tùng quy tắc, cá lớn nuốt cá bé luật rừng ở khắp mọi nơi, ngươi có thể không chấp nhận, nhưng mà, người ta sẽ tiêu diệt ngươi thay mặt trăng!

Lâm Tịch không nói một lời, mặc dù không có cốt truyện gì, nhưng cô vẫn biết đại khái tình hình ba người cùng khoang. Dù sao trước khi cô đến đây, mấy người đã từng giới thiệu lẫn nhau.

Trong bốn người lớn tuổi nhất là một người tên là Chu Hiểu Lan làm nội trợ, năm nay ba mươi ba tuổi, dáng người vừa đen vừa gầy, không thích nói nhiều, hai hàng lông mày nhíu chặt, vẻ mặt buồn rầu.

Thì ra, đoạn thời gian trước con trai bảo bối mới ba tuổi của cô ấy đột nhiên phát sốt và chán ăn, trong đầu cảm thấy rất không thoải mái, chạy rất nhiều bệnh viện, cuối cùng chẩn đoán chính xác mắc một căn bệnh gọi là "U nguyên bào thần kinh," cần phẫu thuật và điều trị bằng hóa chất, bác sĩ nói với Chu Hiểu Lan rất trầm trọng: "Cho dù như vậy, tình trạng trước mắt cũng chỉ có 30% khả năng chữa khỏi, nếu như từ bỏ trị liệu, đứa bé còn sống khoảng bốn đến sáu tháng."

Quả thật là sấm sét giữa trời quang, mà người chồng không chịu trách nhiệm của cô ấy trực tiếp biến mất, bỏ lại cô ấy và đứa bé không thấy tăm hơi, Chu Hiểu Lan không muốn cũng không thể từ bỏ con của mình, cho nên cô ấy ghi danh.

"Tôi? Tôi là Lưu Thiến, hai mươi hai tuổi, giấc mộng của tôi là có thể làm một ngôi sao ca nhạc. Nhưng hát ở quán bar trong thành phố thật sự rất khó có ngày nổi danh, tôi không có ai, đòi tiền cũng không có tiền, mấy lần tôi tham gia tuyển chọn cũng bị loại. Cho nên tôi muốn kiếm một số tiền, tự trang bị cho mình, hai mươi hai tuổi, nếu không liều mạng, đời này sẽ cứ như vậy!"

Cô nàng Lưu Thiến này làn da trắng nõn, mắt to ngập nước, mái tóc dài gợn sóng, nhuộm thành màu rượu đỏ cực kỳ quyến rũ, phối hợp với một nốt ruồi son ở khóe miệng, rất dễ dàng nhận ra. Lâm Tịch cảm thấy nếu mình là đàn ông, đoán chừng sẽ để ý cô nàng này.

Còn cô gái vẫn luôn co quắp hai tay ôm vai đó, luôn mang đến cho mọi người một cảm giác bất an, gọi là Giang Bội Linh, đến từ một trấn nhỏ, năm nay hai mươi tuổi. Làn da tái nhợt, hai mắt rất to, luôn khiến người ta có cảm giác dịu dàng và yếu đuối, ngay lập tức sẽ khóc.

Thực tế quả thật cô ấy hơi một tí lại khóc nhè, bởi vì cô ấy rất oan ức.

Nói đến nguyên nhân cô ấy đến đây, thì có hơi dở khóc dở cười.

Cô ấy đi cùng bạn học chung lớp tên là Tiểu Lệ ở nhà hàng xóm để ghi danh, kết quả mơ hồ đã bị Tiểu Lệ khuyến khích cũng ghi danh, ai biết được ngày đó tập hợp cô ấy bị mang lên thuyền mới biết được, Tiểu Lệ -- không đến!

Lúc ấy Giang Bội Linh đã khóc, nói rằng muốn về nhà, kết quả dĩ nhiên là không được, trực tiếp bị mang vào trong khoang thuyền.

Giang Bội Linh có tâm nguyện lớn nhất đó là nhất định phải mắng Tiểu Lệ một trận khi về nhà, tại sao lại đùa giỡn cô ấy? Lâm Tịch nhìn dáng vẻ hai mắt đỏ ngầu và cái mũi đỏ như con thỏ, hoài nghi cô ấy mắng lên có bao nhiêu lực sát thương.

Lâm Tịch thầm nghĩ: Hay là cô chờ có thể còn sống trở về rồi lại nói về chuyện này.

Xem ra, cuộc sống bất hạnh thật sự có nhiều khác biệt, nhưng kết cục lại trăm sông đổ về một biển. Tiền tài động lòng người, đáng tiếc rất nhiều người sẽ bỏ lại tính mạng ở nơi này.

Được rồi, tất cả chúng ta đến từ khắp nơi trên thế giới, đến với nhau vì một mục tiêu chung.

Lâm Tịch biết, hiện tại cô cảm thấy người khác đáng thương, nhưng ở trong mắt của người khác, làm một cô nhi còn phải vì học phí của mình mà chạy khắp nơi cũng rất đáng thương.

Nhìn bóng đêm âm trầm bên ngoài cửa sổ, Lâm Tịch duỗi lưng một cái, mặc kệ thế nào, tất cả mọi người đang sống ở dưới, thương xuân thu buồn cũng vô ích, vẫn nên bảo tồn thể lực, ứng phó với ngày mai!

Lâm Tịch quyết định tận dụng mọi thứ tu tập hai mươi Đoạn Cẩm một chút. Cũng không biết nền tảng thân thể này thế nào, nếu như giống Vũ Đồng ở thế giới trước, vậy thì cô nên game over đi, cô cũng không có nơi nào để đi tìm những dược thảo quý giá lão đầu đã từng chuẩn bị cho cô.

Lâm Tịch lặng lẽ nắm cổ tay mình, ừm, may mắn, nền tảng thân thể này coi như không tệ, kinh mạch thông suốt, mạnh mẽ có lực, thậm chí được coi là hạt giống tập võ rất tốt trong miệng của lão đầu.

Lúc này trái tim Lâm Tịch mới để xuống, cảm giác dường như trời cũng mau sáng rồi.

Cô giả vờ dáng vẻ hơi lạnh co rụt lại, kéo tấm chăn mỏng đắp trên người, sau đó nhắm mắt ngủ say.

Mà phía dưới tấm chăn mỏng thì tay trái và tay phải bấm quyết, âm thầm vận hành hai mươi Đoạn Cẩm, lâm trận mới mài gươm, không sắc bén thì cũng sáng. Dù sao cũng có tác dụng chứ!

Với sự vận chuyển của khẩu quyết, thân thể Lâm Tịch dần dần ấm áp, hơi ấm từ các kinh mạch từng chút hội tụ về đan điền, sau khi làm ấm đan điền lại chậm rãi vận hành đến mười hai kinh mạch rồi tuần hoàn qua lại, sau đó quay về đan điền.

Lâm Tịch phát hiện đã có thể hoàn toàn khống chế thân thể này, hai mươi kinh mạch chính cô chỉ đả thông mười hai kinh mạch, sau khi vận hành tuần hoàn ba vòng cô có cảm giác cả người nhẹ nhàng như yến.

Ừ, thân thể này thật sự không tệ, coi như là một đảm bảo nho nhỏ cho mạng sống của cô.

Đột nhiên Lâm Tịch cảm giác toàn bộ thân thuyền chấn động một cái, tiếp tục thêm một lần nữa, cô cũng không hoảng hốt, đoán chừng đã đến hòn đảo trong truyền thuyết kia rồi.

Lâm Tịch giả vờ chậm rãi mở hai mắt ra, gần như một đêm không ngủ cô cũng không cảm thấy mệt mỏi, trạng thái tinh thần của cô rất sung mãn, chẳng qua cô lập tức che giấu ánh sáng trong mắt, làm dáng vẻ uể oải vừa mới ngủ dậy giống như người khác.

Giọng nói của một người đàn ông vang lên bên tai mọi người: "Tất cả nhân viên tăng tốc xuống thuyền tập hợp! Tất cả nhân viên tăng tốc xuống thuyền tập hợp! Tất cả nhân viên tăng tốc xuống thuyền tập hợp!"

Ồ, chuyện quan trọng phải nói ba lần!