Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 436




Lúc trước Lâm Tịch đã để ý, cho nên lựa chọn địa điểm vốn là bên ngoài thành phố M, đó là nơi nằm ở ngã ba giữa thành thị và nông thôn.

Bản thân kiến trúc không phải thực đông đúc, tự nhiên cũng không có những khu vực phồn hoa tấc đất tấc vàng, một chút địa phương như cái rắm lớn cũng có thể xây một cái nhà vệ sinh công cộng kiếm vài đồng tiền lẻ kia.

Cho nên nơi này tương đối mà nói cũng coi như có thể.

Phía trước cách chỗ bọn họ không xa có một tòa nhà bị nổ tung, đây chính là nơi phát ra tiếng nổ mạnh mà bọn họ nghe thấy vào ngày đó, cũng may có tòa nhà này ở phía trước gánh lấy, bên này bọn họ mới bình yên vô sự.

Khoan hãy nói, kỹ thuật của Lưu Đoan thật sự không tệ, đối với địa hình cũng vô cùng quen thuộc, vượt qua nguy hiểm đi ra khỏi thành, kết quả đi không bao xa, lại có người bố trí chướng ngại vật trên đường.

Mẹ kiếp!

Tận thế này còn chưa tính triệt để bắt đầu đâu, đám người có đầu óc linh hoạt đã bắt đầu thể hiện khả năng rồi.

Mười người với dáng vẻ lưu manh đứng ở nơi đó, phía trước là hai đội hình hạng nặng phòng ngừa bạo lực, hàng rào lưỡi dao giao nhau tỏa ra ánh sáng lạnh đối với xe cộ qua lại hai bên.

Đậu má!

Chẳng lẽ là tên Long ca gì đó đuổi bắt bọn họ?

Đồ hiểm độc, thật sợ hãi.

Lâm Tịch ngăn lại Lưu Đoan, tự mình xuống xe đến trước mặt đám người kia.

Một người dùng giọng điệu rất giống giải quyết việc chung: "Thiên Long Bang thành phố M thu phí ở đây, vào thành mười bình nước khoáng, ra khỏi thành năm bình, những thực phẩm đóng gói chân không khác có thể xem xét, hoặc là có đồ thật cũng được, không có vật tư thì từ nơi nào chạy về nơi đó đi."

Lâm Tịch vốn tính đưa năm bình nước cho xong chuyện, nhưng vừa nghe nói "Thiên Long Bang" gì đó đột nhiên nhớ tới cái gì, cười nói: "Xin hỏi là Thiên Long Bang của Long ca sao? Hiện tại Tôn Đào Tôn đại ca đang mang theo Long ca tới chỗ ở của tôi rồi, tôi đi ra vội vàng, cái này.."

Người kia nghe Lâm Tịch nói xong giống như có chuyện như vậy, hiện tại toàn bộ hệ thống truyền tin vệ tinh đã bị tê liệt, bọn họ cũng không liên lạc được với Long ca, buổi sáng lúc đi ra quả thật có trông thấy tên Tôn Đào nịnh hót kia nói với Long ca tìm được một nơi rất tốt.

Người này trên dưới đánh giá Lâm Tịch một phen, thấy dáng vẻ anh ta không giống giả mạo, thế là hất đầu về phương hướng ra khỏi thành: "Đi qua đi."

Lâm Tịch cảm kích gật đầu mỉm cười, sau đó ngồi lên xe, chờ đối phương rút lui chướng ngại vật trên đường, nhanh chóng rời đi.

Tất nhiên, buổi tối trở về người phụ trách này bị Long ca đánh đến sưng mặt sưng mũi, thề gặp lại tên lừa đảo đáng chết kia, nhất định phải đánh gấp bội trở về.

Lâm Tịch suy đoán, hiện tại những vụ phá phách cướp bóc cùng các loại bạo lực xung đột tại thành phố M chỉ vừa mới bắt đầu.

Qua mười mấy tiếng nhiệt độ cao kéo dài, rất nhiều thứ đều đã biến chất, mà những thi thể này nếu như không nhanh chóng xử lý, rất có thể sẽ phát ra ôn dịch.

Mặc kệ lúc nào, chỉ cần trên tinh cầu này còn có con người, chắc chắn vẫn tồn tại dã tâm, người muốn có được một chỗ đứng thậm chí là xưng vương xưng bá tại thành phố M, khẳng định phải cân nhắc những chuyện này.

Người không có quan hệ không có bối cảnh, muốn tiếp tục sống sót, chỉ có thể biến thành người chôn xác hoặc là làm những công việc vừa bẩn vừa mệt.

Trạm thu phí trên đường cao tốc đã sớm chỉ còn trên danh nghĩa, xe cộ lui tới càng ít đến thảm thương. Rất nhiều nơi đều bị đập phá đến hoàn toàn thay đổi, may mắn đường bốn làn xe rất rộng rãi, chỉ cần không phải tảng đá đặc biệt lớn miễn cưỡng cũng có thể chạy qua, thực sự không được thì xuống đường cao tốc chạy đường vòng, bình thường lộ trình chưa tới một giờ, lần này đi ước chừng hơn ba giờ, mười dặm đường cuối cùng thực sự bị hủy hoại đến không ra bộ dáng gì, chỉ có thể bỏ xe đi bộ.

May mà tất cả mọi người đã có được thể chất tiến hóa có thể chịu nhiệt chịu rét, nếu không đi một đoạn đường này khẳng định sẽ có người chết vì bị nóng.

Chờ đến giữa trưa, cuối cùng có thể trông thấy thôn nhỏ cha mẹ Lưu Đoan ở.

Thôn nhỏ chỉ có hơn năm mươi gia đình, bị bi thương sợ hãi bao phủ.

Vốn dĩ có hơn một trăm người, hầu hết thanh niên trai tráng đều đi vào thành phố, lưu lại đều là người già và trẻ con trong thôn.

Thương vong cũng không tính quá nghiêm trọng, chỉ có ba gia đình bị tảng đá từ trên trời giáng xuống đập trúng, chết hai người, hai người bị thương, nhưng sau đó lại có không ít người bị nhiệt độ cao cướp đi sinh mệnh.

Lúc đoàn người đi đến nhà Lưu Đoan, cửa mở rộng, bên trong truyền đến tiếng khóc.

Thân hình cao lớn của Lưu Đoan lập tức lung lay một cái, Lâm Tịch vội đỡ anh ta, bước nhanh vào trong nhà.

Chỉ thấy một bà lão có mái tóc hoa râm đang nằm sấp bên cạnh ông lão khóc thút thít, nhìn thấy Lưu Đoan đi vào càng khóc không thành tiếng.

Cũng chưa kịp nói chuyện, Lâm Tịch cất bước đi qua kéo cổ tay mềm mềm rủ xuống của ông lão, mạch đập thực yếu ớt, nhưng người vẫn còn một hơi.

Lâm Tịch nhanh chóng cho Minh Tử một ánh mắt, cô gái nhỏ ngầm hiểu đi ra ngoài.

Lâm Tịch điểm mấy cái tại ngực ông lão, sau đó nói với mọi người đang xúm lại: "Đều tản ra đi, còn có hô hấp, tôi thử một chút."

Cũng không biết tại sao, Lưu Đoan nghe Lâm Tịch nói như vậy, giống như trong lòng đột nhiên đã nắm chắc, Minh Trung Nguyên này làm cái gì cũng không vội không hoảng hốt, dáng vẻ rất có kết cấu, thực sự khiến người ta tin phục.

Lâm Tịch đi ra ngoài phòng bếp tìm được Minh Tử vừa lấy được hai bát nước, cười cười với cô gái nhỏ, thật thông minh, biết trực tiếp chuẩn bị hai bát.

Trông thấy Lâm Tịch bưng bát tới, Cốc Trăn Trăn lập tức tiếp nhận một bát hỏi có phải cũng giống như đút cho Lưu Đoan hay không, Lâm Tịch gật đầu, đem một cái bát khác giao cho bà lão, để bà ấy cũng uống một chút.

Bà lão thấy con trai kịp thời trở về, trái tim cũng an định lại, đúng lúc cảm thấy hơi khát, cũng không có hỏi là nước gì, nhận lấy liền uống "Ừng ực ừng ực."

Hiện tại nông thôn cũng cúp điện, Lâm Tịch trông thấy trong sân bà lão còn có một cái giếng cũ, bảo Lưu Đoan đi lấy nước cho bà lão, đợi lát nữa lau người.

Lại qua một hồi, cuối cùng ông lão cũng tỉnh lại, mọi người nhất thời reo hò một hồi.

Gặp mặt giới thiệu lẫn nhau, bà lão cũng nói đơn giản một chút tình huống trong thôn.

Hiện giờ chính là cha chết nương lấy chồng, từng người lo cho mình.

Hàng xóm Lưu gia đều họ Lưu, trên thực tế cả thôn này gần như đều có thân thích. Hôm qua, một bà lão ở bên trái gần đó cộng thêm một đôi vợ chồng già, tất cả đều không thể qua khỏi.

Bà lão nước mắt rưng rưng nhìn Lưu Đoan: "May mà con mang theo một vị bác sĩ đến, nếu không cha con.."

Nói xong vừa nói vừa lau nước mắt.

Hai người lớn Mạch gia vội vàng khuyên giải, Lưu Viện nói: "Bà chị, chị đừng khổ sở, chuyện xấu đều đi qua sẽ lập tức có chuyện tốt, con trai và con dâu của chị còn nhớ thương chị đấy, vừa khỏi bệnh liền nhanh chóng mang theo chúng ta trở về, đây gọi là đại nạn không chết tất có phúc cuối đời."

Bà lão nghe con trai cũng bệnh, lập tức khẩn trương không thôi, kéo tay Lưu Đoan qua hỏi hiện giờ như thế nào? Lại trách cứ con trai vội vàng chạy về, trời cực nóng blabla.

Dù sao bà lão đã có loại hiểu lầm này, Cốc Trăn Trăn vội nói: "Mẹ, chúng con không phải mang theo bác sĩ trở về sao, lại nói, nếu chúng con trở về trễ, có lẽ đều không được nhìn thấy cha nữa."

Bà lão vội vàng cảm tạ vị bác sĩ Tiểu Minh này lần nữa, đây là ân nhân cứu mạng của cả nhà, Lâm Tịch nghe xong bác sĩ "Tiểu Minh," vẻ mặt lập tức có chút rạn nứt, đằng sau truyền đến tiếng cười trộm của Minh Tử và Mạch Địch.

Lúc này thời gian đã đến buổi chiều, khí trời bắt đầu dần dần chuyển lạnh, mấy người đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy có người cầm một chiếc loa thu âm trong tay hét lớn: "Các thôn dân xin chú ý, chúng ta là uỷ ban trị an của Vương gia túp lều, từ ngày hôm nay, mỗi hộ chỉ cần nộp năm mươi cân lương thực, liền có thể gia nhập liên minh với Vương gia túp lều, hưởng thụ sự bảo hộ của liên minh, người không giao nộp, tự gánh lấy hậu quả!"