Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 285




Người trên phi kiếm có vẻ rất thất vọng khi trông thấy bộ dáng Lâm Tịch, lướt qua Lâm Tịch mau chóng bay về phía trước.

Người kia vừa rời đi không bao lâu, phía sau lại có một nam hai nữ lướt qua Lâm Tịch, gào thét mà đi.

Nơi thị phi, không nên ở lâu, Lâm Tịch đứng dậy vốn định dùng pháp khí phi thuyền trong túi trữ vật, suy nghĩ một chút vẫn là từ bỏ, đối với thế giới tu tiên này nàng còn chưa hiểu rõ, thây khô kia hẳn không phải là tu sĩ bình thường, ngộ nhỡ phi thuyền có ký hiệu gì để cho người ta nhận ra, đến lúc đó từ nhặt nhạnh chỗ tốt nhặt thành giết người đoạt bảo, bùn đất thối đến trong đũng quần, có nói cũng không rõ ràng.

Trừ khi không có người khác hoặc là bị bất đắc dĩ, nếu không vẫn không nên dùng thì tốt hơn.

Lâm Tịch tùy tiện chọn một hướng cách yêu đằng ba màu cẩn thận tiến lên, nào biết không bao lâu sau, người lúc trước thế mà lại điều khiển phi kiếm mà đến lần nữa, lần này nam nhân trên phi kiếm trực tiếp rơi ngay sau lưng Lâm Tịch, bộ dáng muốn dùng Lâm Tịch làm bia đỡ đạn.

Lâm Tịch chợt lách người tránh khỏi, đi nhanh vài bước kéo ra khoảng cách với nam nhân kia.

Nam nhân dường như rất tức giận đối với hành vi của nàng: "Ngươi lại dám tránh? Ngươi chán sống rồi sao?"

"Ta không tránh mới là chán sống đấy." Lâm Tịch cũng không tức giận, vừa cẩn thận dưới chân vừa bước nhanh hơn.

Mặc dù nam nhân oán hận người này không biết tốt xấu, nhưng đã có thể thông qua cửa thứ nhất đến nơi này, tất nhiên đều là người có chút thủ đoạn, hơn nữa trông thấy nàng dù lẻ loi một mình, cũng không nóng không vội, rất có thể không phải là người có thiên phú trác tuyệt thì cũng là người mang dị thuật.

"Ngươi giúp ta ngăn cản một trận, ta thưởng ngươi năm viên trúc cơ đan." Nam nhân dùng một loại giọng điệu bố thí cao cao tại thượng quen thuộc nói với Lâm Tịch.

Lâm Tịch biết tu sĩ có một loại "Thiên nhãn linh thuật," có thể thấy được người có tu vi thấp hơn mình. "Tu vi" của Lâm Tịch, theo suy nghĩ của bọn họ chắc chắn là chưa tiến vào trúc cơ kỳ.

Mà đối với một tu sĩ nghèo mới đạt tới luyện khí kỳ mà nói, một lần cho năm viên đan được gia tăng tỉ lệ trúc cơ, đã coi như là thù lao cực kỳ tốt rồi.

"Không cần." Lâm Tịch không để ý đến hắn ta, cũng không quay đầu lại tiến lên phía trước.

Mà Lâm Tịch càng như vậy, nam nhân kia ngược lại càng cảm thấy người này đáng tin cậy.

Kỳ thật Lâm Tịch cũng có thể nhìn ra được, nam nhân này chật vật như vậy là bởi vì pháp lực khô kiệt cần phải ăn đan dược, đả tọa khôi phục. Chỉ riêng về mặt tu vi, hắn ta chắc hẳn cao hơn ba người đuổi theo phía sau, mà ba người kia dám liều mạng đuổi theo hắn ta như vậy cũng bởi vì nhìn ra điểm này mới muốn thừa dịp hắn ta thất thế mà đòi mạng hắn ta.

Lâm Tịch không có một chút hứng thú nào đối với ân oán và kết quả tranh đấu giữa bọn họ.

Nàng chỉ nghĩ đến việc làm thế nào mới có thể lấy được một bộ công pháp tương đối không tệ, có thể để cho đan điền của mình tồn trữ được linh khí, hiện tại nàng thật sự là quá xấu hổ, cảm giác giống như trông coi cả một kho đạn, nhưng chính là mẹ nó không có súng.

Nghe nói thanh phi kiếm cấp thiên đã từng khiến tu chân giới hỗn loạn này rơi xuống sau khi giết chết một đại yêu trong bí cảnh, Lâm Tịch không biết trong này sẽ có loại vật này hay không, chẳng qua với lực công kích trước mắt của chính mình, cho dù có cũng rất khó đánh chết.

Dù sao cả người nàng đều viết kép một chữ "Xấu hổ," gặp phải đại yêu rất có thể sẽ là cục diện không biết làm thế nào với nhau. Không có công pháp, không thể sử dụng linh lực, không có pháp thuật công kích, càng không cần nói tới điều khiển pháp khí pháp bảo. Nàng vẫn nên cố gắng ở bên trong tìm một chút vật liệu hiếm có thì hơn, sau này ra khỏi bí cảnh lấy nó đổi bản công pháp là được, thực sự không được thì dùng mấy chục viên linh thạch trung phẩm kia cũng có thể trực tiếp mua được một bản rồi.

Hiện tại vấn đề chủ yếu của nàng là phải bảo vệ cái mạng nhỏ của mình thật tốt.

Mắt thấy ba người kia truy kích mà tới lần nữa, nam nhân này ra vẻ kiên quyết nói với Lâm Tịch: "Ngươi chỉ cần giúp ta ngăn cản một khắc đồng hồ, ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật liên quan đến việc sống chết trong tiểu động thiên Dạ Hộc, nhưng ngươi nhất định phải giữ bí mật này, nếu không ngươi cũng sẽ bị vây chết ở bên trong!"

Lâm Tịch nghe hắn ta nói như vậy, ngược lại là trong lòng hơi động: "Nói nghe một chút."

Bây giờ nam nhân kia cũng không còn ngạo kiều giống trước đó, hắn ta cắn nát ngón giữa, dùng ngón tay dính máu chỉ giữa mi tâm Tử Phủ: "Ngươi nhớ kỹ nhất định phải tới Dạ Hộc điện trong vòng năm ngày, hơn nữa nghĩ cách tiến vào đại điện, nếu không, ngươi sẽ chết, tất cả người ở bên ngoài Dạ Hộc điện, đều sẽ chết."

"Ta đã biết, ngươi đi đi, nơi này giao cho ta." Trên mặt Lâm Tịch không có bất kỳ biểu tình gì, nhưng trong lòng lại trầm xuống.

Nàng biết nam nhân kia dùng đạo tâm hỏi Tử Phủ phát thề, đó là Tử Phủ đạo tâm thề mà bình thường người tu luyện tu chân giới sẽ không sử dụng, nếu có giả dối hoặc vi phạm, nó sẽ thiêu sạch Tử Phủ đạo tâm tiêu tan, trên cơ bản tương tự như tu vi bị phế bỏ.

Cũng không biết tại sao người này lại thật sự tin rằng Lâm Tịch nhất định sẽ dùng toàn lực giúp đỡ hắn ta, vậy mà dửng dưng ngồi xếp bằng tại một gốc cổ thụ, lấy một viên đan dược màu xanh biếc từ trong túi trữ vật một ngụm nuốt vào, sau đó nhắm mắt bấm niệm pháp quyết, thật đúng là không thèm để ý, bộ dáng giao tất cả cho Lâm Tịch.

Ba người gần như đến chỗ Lâm Tịch cùng lúc, sau khi đi xuống từ pháp khí phi hành, trong đó có một nữ tu mặc y phục màu vàng che miệng cười yêu kiều: "Đoạn Tiểu Lâu, mị lực của ngươi thật đúng là lớn, ngay cả đến nơi này, ngươi cũng có thể tìm được hồng nhan tri kỷ vì ngươi mà liều mình bảo vệ!"

Giọng điệu nàng ta dịu dàng nũng nịu, nhưng lại hàm chứa trào phúng.

"Sư muội, đừng nói nhảm với hắn ta, mau chóng động thủ! Chờ tên khốn này khôi phục lại, không có Tín Linh Điêu, ba người chúng ta không phải là đối thủ của hắn ta." Một nam tu áo đen, tóc dài xõa ngang vai hung ác nói ra.

Đệ nhất thiên tài trúc cơ kỳ của La Sát cốc quả nhiên là danh bất hư truyền, ba người bọn họ cộng thêm linh sủng của mình là Tín Linh Điêu khó khăn lắm mới thắng hiểm, nhưng lại để cho tên này liều mạng hao hết linh lực dùng một kiếm giết chết Tín Linh Điêu của mình, nam tu áo đen vì chiếm được một nụ cười của mỹ nhân không ngờ lại khiến linh sủng của mình bị liên lụy, hiện tại chỉ hận không thể ăn sống Đoạn Tiểu Lâu, nhất là người mình ngưỡng mộ, trong lòng thế mà chết sống chỉ coi trọng tên khốn này, mối hận cướp thê tử cộng thêm mối thù giết linh sủng, ở trong lòng nam tu áo đen, Đoạn Tiểu Lâu và hắn ta đã là không chết không thôi.

Sau khi nam tu này nói xong đâm thẳng một kiếm tới chỗ Lâm Tịch, ngay cả câu chào hỏi cũng không thèm nói, muốn trực tiếp giết chết nữ nhân này trong một chiêu.

Lâm Tịch mỉm cười, dao găm mũi nhọn xuất hiện trong tay, nàng cũng không nói nhảm nhiều, đám người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, Lâm Tịch đã xông lên cùng nam tu đánh nhau rồi.

Nam tu áo đen không nghĩ tới động tác của nữ nhân này nhanh và mạnh như thế, nào dám đỡ trực tiếp, nghiêng người tránh đi phất tay lại đánh ra một đạo kiếm mang về phía Lâm Tịch.

Lâm Tịch đang chuẩn bị né tránh, nữ tu bên trái không nói lời nào đưa tay ra trực tiếp ném một quả cầu lửa đến trước mặt nàng.

Lâm Tịch không có cách nào, đành phải kiên cường chống đỡ đạo kiếm quang kia, dùng mũi nhọn mang theo một cơn gió lạnh thấu xương đánh bay quả cầu lửa ra ngoài.

Kiếm quang rắn rắn chắc chắc đánh vào người, nhưng lại chưa xuất hiện da tróc thịt bong như trong dự liệu, đám người nghĩ rằng nàng mặc hộ giáp trên người, cũng chưa suy nghĩ nhiều.

Lâm Tịch khẽ rên một tiếng, khóe miệng tràn ra một vệt máu, mà quả cầu lửa của nữ tu đã nổ tung ở phía xa.

Cho nên mới nói, pháp thuật công kích thần mịa, thật đáng ghét!

Nam tu thấy khóe miệng Lâm Tịch đã có máu tươi chảy ra, lập tức hô một tiếng: "Kiều Kiều sư muội cùng nhau động thủ, giết chết tiện nhân này trước, lại diệt trừ kẻ vong ân phụ nghĩa kia!"

Nữ tu tên là Kiều Kiều nghe vậy, cũng không nói chuyện, chân trái giẫm nhẹ trên mặt đất một chút, trong miệng khẽ quát: "Thấu Cốt Băng Diễm!"

Chỉ thấy một nhũ băng sắc nhọn dài khoảng chừng một mét gào thét mà đến chỗ Lâm Tịch!