Tả Mục nhất thời có chút bối rối.
Đám điêu dân ở nơi rừng thiêng nước độc này muốn làm gì?
Trong miệng hắn ta cao giọng quát: "To gan, các ngươi có biết bản tướng quân là ai không? Lại dám như thế? Khương Duy, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng lấy lòng đám điêu dân kia, thì có thể muốn làm gì thì làm sao?"
Trả lời hắn ta ngoại trừ tiếng ngựa hí thì chỉ có tiếng hít thở nặng nề hơi có vẻ khẩn trương của đám công tử ca theo hắn ta đến đây.
Tả Mục không khỏi có chút hoảng loạn, vốn cho rằng đi vào Vạn Lâm Huyện, nhất định được long trọng tiếp đãi, sau đó tuyên bố thánh chỉ của Hoàng đế, bắt lấy Khương Duy mang về cho Vạn Tuế gia xử lý, lại sắp xếp thỏa đáng cho huynh trưởng cùng nhau đến đây nhậm chức, việc hắn ta cần làm coi như đã hoàn thành.
Ai ngờ hơi chủ quan thế mà biến thành như bây giờ.
Yên tĩnh.
Có đôi khi sẽ gia tăng áp lực trong lòng người mà không có lý do.
Hiện tại Tả Mục chính là như thế.
Đang chuẩn bị cao giọng gào thét đám nghịch tặc thần kinh Vạn Lâm Huyện mở cửa lần nữa, lại nghe thấy tiếng nói chuyện.
"Chúng ta chỉ muốn đồ vật không muốn người, các ngươi tự ngoan ngoãn dâng ngựa và quân nhu lên hay là chờ chúng ta tự mình động thủ? Tướng quân các ngươi có thể nói chúng ta chính là điêu dân ở nơi rừng thiêng nước độc, ra tay không biết nặng nhẹ, nếu đả thương những kẻ có bộ dáng kiêu ngạo như các ngươi, cũng đừng trách chúng ta!"
Sau đó là tiếng đánh nhau, tiếp tục truyền đến tiếng vài người kêu rên.
Tả Mục đột nhiên nhớ tới, theo hắn ta vào thành chính là ba ngàn binh mã, còn một ngàn con ngựa và mưới mấy xe quân nhu đều chờ ở bên ngoài thành!
Tả Mục giương mắt nhìn tường thánh cao ít nhất hơn mười mét này, trong lòng cảm thấy trầm xuống.
Bây giờ tình huống của bọn họ là bị hai tường thành cao hơn mười mét kẹp ở giữa, không gian giữa hai bức tường khoảng trăm mét, hiện tại chen chen chúc chúc ngoại trừ người chính là ngựa, lối thoát "Duy nhất" cho bọn họ chính là hai cửa thành đóng chặt kia.
Tả Mục nhớ đến bên ngoài còn có hơn năm mươi người hộ tống quân nhu, cảm thấy hơi an tâm, lại cất giọng hô: "Huynh đệ bên ngoài, bắt lấy đám điêu dân kia, nghĩ cách thả chúng ta ra ngoài, đợi đến khi khải hoàn hồi kinh, bản tướng sẽ tự mình báo với Vạn Tuế gia về công lao của các vị!"
Đám người bị mấy trăm người vây khốn ở bên ngoài: Bắt lấy cái búa! Khải hoàn cái búa!
Tất cả lão tử đều bị người ta dọn dẹp rồi.
Biết ngay đi theo đám nhị thế tổ này không có kết quả gì tốt.
Trên đường đi ăn nhậu chơi bời vậy thì thôi, mới một chút vất vả liền chít chít méo méo vậy thì thôi, còn mẹ nó không có đầu óc như thế.
Tồi tệ nhất là, không có đầu óc vậy thì thôi, đầu óc ngươi đặc biệt bị nước vào à!
Cửa thành mở liền xông vào như ong vỡ tổ, bên trong có dã phụ thân thất lạc nhiều năm đang chờ các ngươi sao?
Ngu xuẩn!
Bây giờ tốt rồi chứ, một đội quân lớn như vậy xem ra là bị nhốt ở bên trong, năm mươi người bọn họ chống lại mấy trăm người, coi như biến thân thành bạch tuộc cũng không thể làm gì được.
Nhưng mà nghĩ đến tất cả mọi người cùng nhau bị bắt, lại cảm thấy an tâm một chút, dù sao trời sập còn có người chống, huống hồ trong đó còn có một người là quốc cữu gia đấy.
Biết các ngươi sống không tốt, chúng ta cũng yên lòng.
Mấy trăm người cũng không nói nhảm, thuần thục, thu thập đồ đạc dắt ngựa đi, vì phòng ngừa bọn họ kiếm chuyện, những người kia chẳng những trói chặt bọn họ, ngay cả vũ khí tùy thân cũng vơ vét sạch.
Đáng giận hơn là, tên tiểu tử dẫn đầu nhìn rất tuấn tú kia vậy mà còn cười nói rất thân thiện với bọn họ: "Vất vả, cám ơn!"
Sau đó người ta áp tải đồ vật đi vào bằng cửa khác, chỉ để lại năm mươi người bọn họ hỗn độn trong gió.
Mẹ nó chúng ta bôn ba lao lực cả đoạn đường này chính là đến làm chuyển phát nhanh cho các ngươi?
Tả Mục đợi hồi lâu không thấy có người nói gì, trong lòng khó tránh khỏi lo sợ, trong giọng nói cũng mang theo chút không kiên nhẫn: "Người ở bên ngoài, không có chết thì chít một tiếng!"
"Chít!"
Người bên ngoài cũng đang kìm nén bực bội, không biết ai thật sự "Chít" một tiếng.
Mặc dù giờ phút này bầu không khí khẩn trương như vậy, trong tường ngoài tường vẫn có không ít người cười ra tiếng!
Tả Mục nổi trận lôi đình, sắc mặt tái xanh nhưng lại không thể làm gì, đành phải hỏi lại: "Các vị chiến hữu, bây giờ không phải là lúc nói đùa, ai có thể nói cho ta biết một chút tình huống bên ngoài như thế nào không?"
Tiểu giáo phụ trách hộ tống dù sao cũng có trách nhiệm trên vai, trả lời: "Hồi tướng quân, vừa rồi tới mấy trăm người, cướp đi toàn bộ ngựa và quân nhu, cũng không đả thương người, chỉ là trói chúng ta lại, còn.. Còn lấy hết vũ khí tùy thân của chúng ta."
Tả Mục trợn mắt há hốc mồm.
Mấy trăm người? Khương Duy lấy đâu ra mấy trăm người?
Đợi chút, ông ta có mấy trăm người, ông ta thậm chí có thể có mấy ngàn người mấy vạn người!
Nhớ tới câu "Năm nay không phú" cùng bài thơ phản đại nghịch bất đạo của Khương Duy, Tả Mục giật mình rùng mình một cái.
Hắn ta có bao nhiêu ngu xuẩn! Thế mà dễ dàng tin lời của một phụ nhân như Tả Khanh Mân, biết rõ nói những lời đó chắc chắn Hoàng đế sẽ xử lý ông ta, sao Khương Duy có thể ngồi chờ chết? Tất nhiên sẽ mượn cơ hội nguyện vì dân gánh vác này, cộng thêm bây giờ Vạn Lâm Huyện có rất nhiều thức ăn có thể mời chào những lưu dân kia đến làm việc cho ông ta!
Nhưng chẳng lẽ Khương Duy chỉ dựa vào đám dân đen không có chút kinh nghiệm thực chiến cũng không có một chút kiến thức nào, đã dám khởi binh tạo phản sao?
Tả Mục phân tích, cảm thấy khả năng này không lớn, đoán chừng là Khương Duy muốn vây mình ở chỗ này sau đó dùng mình để nói điều kiện với Hoàng đế, miễn tội cho ông ta cùng thuế má.
Như vậy trước mắt, tính mệnh hắn ta hẳn là không cần lo.
Biết Khương Duy không có dễ đối phó như trong tưởng tượng của hắn ta, giọng điệu Tả Mục cũng bớt kiêu ngạo.
Lần nữa đối với cửa thành gọi hàng: "Khương Duy, ta biết ngươi như vậy cũng là bất đắc dĩ, ngươi có yêu cầu gì có thể nói cùng bản tướng, dù sao đã từng là quan đồng liêu, kỳ thật bản tướng cũng không muốn làm khó ngươi."
Nhưng mà, mặc cho Tả Mục nói ba hoa chính chòe, nước miếng tung bay như thế nào, người ta cũng không nói một lời.
Nếu như Tả Mục biết lúc này Khương Duy đã về ôm nương tử nhà mình đi ngủ, không biết có thể tức giận đến ói ra máu hay không?
Lúc bắt đầu còn có người hát đệm cùng nhau khuyên Khương Duy ra đàm phán, về sau cũng đã rống đến miệng đắng lưỡi khô, liền không lên tiếng nữa.
Hiện tại bọn họ chỉ có thể làm hai chuyện: Lên ngựa ngồi và xuống ngựa đứng đấy.
Ba ngàn người cộng thêm ngựa, chen chen chúc chúc ở giữa hai cửa thành, đừng nói có bao nhiêu nghẹn khuất.
Mấu chốt là bọn họ còn bị đói bụng đấy.
Đám người chen chúc trong một không gian chật chội thu hẹp như vậy, tâm tình đều rất bực bội. Cộng thêm hơn nửa ngày chưa cơm nước chưa đánh răng, chỉ tiêu hao thể lực mà không có bất kỳ thức ăn gì, cũng không đúng, những con ngựa này có thể mặc kệ hoàn cảnh bọn chúng như thế nào, nên ị thì ị nên vung ra thì vung ra, còn có tiếng đánh rắm "Phốc phốc" liên tiếp không ngừng nghỉ, ngược lại là hít vào không ít "Gia vị" tăng thêm trong không khí.
Vốn cho rằng đến du sơn ngoạn thủy sau đó thăng quan tiến tước, không nghĩ tới còn chưa nhìn thấy chính chủ đâu, đã bị nhốt trước rồi.
Một ngày một đêm rốt cuộc là bao lâu, mấu chốt còn phải xem ngươi đang nằm trên giường êm ái hay là ngồi xổm hít mùi hương kì lạ giữa hai bức tường.
Cho nên bây giờ những tên nhị thế tổ kia cuối cùng cũng biết cái gì gọi là cuộc sống khó khăn.
Bụng của bọn họ đã hát bài ca không thành kế, xen lẫn trong đó là các loại âm thanh phát ra từ mông ngựa, đừng nói có bao nhiêu xấu hổ.
Nếu như có thể, ta tình nguyện lựa chọn go die.
Lúc người và ngựa bắt đầu trở nên thoi thóp giữa hai tường thành, cuối cùng cổng thành bên trong cũng mở ra.