Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 171




Edit: Jess93

Không sai, hiện giờ thân phận của Lâm Tịch là một con sói.

Chẳng những là sói, hơn nữa..

Lâm Tịch thở dài, ánh mắt quỷ dị nhìn nơi nào đó một cái..

Còn mẹ nó là một con sói đực.

Bắt đầu đã trở thành một con chó, toàn bộ nhiệm vụ nhờ vào chân.

Hiện giờ Lâm Tịch tên là Thác.

Như mọi người đã biết, bình thường mà nói, sói có sói xám, sói vàng, sói đỏ, sói trắng, còn những con sói màu xanh lam và màu tím thì rất hiếm. Nhưng bây giờ đừng nói màu xanh lam hay màu tím, ngay cả màu trắng cũng là chủng loại rất hiếm.

Lâm Tịch nhìn nhan sắc của mình, đen không đen xám không xám đỏ không đỏ, vô cùng bẩn cơ bản nhìn không rõ bản sắc. Hẳn là Thác cố ý như vậy. Bởi vì thực chất nó là một con sói thuần màu trắng.

Nó và mẹ mình đã từng bị con người đuổi giết, chạy trốn đến chỗ này, mẹ nó bị thương quá nặng nên đã chết, nên con sói nhỏ cô độc này được đàn sói chứa chấp.

Bởi vì màu sắc hiếm có nên mới khiến mẹ con bọn chúng bị đuổi giết, vì vậy Thác đã quen với việc khiến chính mình trông vô cùng bẩn đến mức nhìn không ra màu sắc vốn có, khiến nó phai mờ trước đám đông.

Thác làm cho mình rất bẩn, bộ lông không thấy rõ màu sắc, cộng thêm không có ai chăm sóc, cho nên hình thể Thác tương đối gầy yếu. Ở trong bầy sói địa vị rất thấp kém, ngay cả những con sói non kia cũng có chút xem thường nó.

Vào năm Thác 3 tuổi, nơi này vốn dĩ cỏ cây rất tốt tươi, các loại động vật cũng đều sinh hoạt theo thói quen của chính mình, đột nhiên tới rất nhiều người hai chân lợi hại.

Bọn họ khai khẩn đất hoang, trồng rẫy, nuôi nhốt súc vật, đi săn khắp nơi, khiến rất nhiều động vật trôi dạt tứ phương.

Lúc bắt đầu đàn sói rất vui vẻ, bởi vì theo phong trào khai hoang mở ra, rất nhiều động vật nhỏ đều bị đuổi ra ngoài, bọn chúng có một năm béo đẹp, hầu như tất cả các động vật ăn thịt trong núi sâu đều có thức ăn khá tốt vào năm đó.

Nhưng mà khi vùng đất khai hoang không ngừng mở ra, nơi dành cho lũ dã thú càng ngày càng ít, đồ ăn cũng càng ngày càng thiếu. Vì vậy các động vật ăn cỏ liền chạy đến chỗ đám hai chân kia ăn những thứ bọn họ trồng, sau đó bị giết chết.

Khi thức ăn càng ngày càng ít, đàn sói cũng bắt đầu bí quá hóa liều đi ăn vụng những con dê, tuần lộc, heo, trâu bò, vân vân do đám hai chân chăn nuôi.

Hai chân nổi trận lôi đình, bắt đầu bố trí bẫy rập, gài bẫy, dùng bất cứ thủ đoạn nào săn giết những động vật xâm phạm vào lãnh thổ của bọn họ. Đáng sợ nhất là bọn họ còn có một loại gậy cầm trong tay, ngoại trừ biết phun lửa còn phát ra tiếng vang cực lớn, mỗi lần một mùi hương thối hoắc xông ra, không hiểu sao luôn có một đồng bọn chảy máu trên thân thể, sau đó ngã xuống.

Đừng hiểu lầm, cũng không phải là kinh nguyệt tới, nên đau bụng phải nằm xuống, mà là thật sự ngã xuống.

Những con vật lớn đơn đả độc đấu kia thấy tình thế không ổn lựa chọn trốn đi thật xa.

Nhưng đàn sói có biết bao thế hệ sống trong vùng rừng núi này, khó rời cố thổ, bọn chúng quanh đi quẩn lại, đánh du kích với đám hai chân.

Nếu là chiến tranh, khẳng định có thắng có thua. Đàn sói thắng, thỉnh thoảng mang đi một con dê vàng hoặc là tuần lộc, mà lúc hai chân thắng, bọn chúng sẽ bỏ lại rất nhiều thi thể.

Caesar Đại đế có câu nói diễn giải tâm lý của đám hai chân rất hay: Ta tới đây, ta nhìn thấy, ta chinh phục.

Đàn sói như thế này giống như chó ghẻ, như âm hồn không tan hoàn toàn chọc giận đám hai chân.

Những con sói còn đang hi vọng đám hai chân này sẽ rời đi sau một đoạn thời gian ngắn, lại không biết bọn chúng đã gặp tai họa.

Trong một lần bị hai chân vây bắt may mắn trốn thoát, đột nhiên Thác có một giấc mộng vào đêm hôm đó, trong mộng có một con sói lông trắng tinh, con sói hình thể cực lớn uy phong lẫm liệt nói gì đó với nó.

Vẻ mặt của nó rất lo lắng, nhưng Thác nghe không hiểu nó nói gì, sau khi tỉnh lại trong đầu Thác có thêm một bức tranh vẽ, đó là một bức tranh vô cùng hùng vĩ, Thác biết, phần trước chính là nơi nó đang sống, một mũi tên màu đỏ dễ thấy từ nơi đó chỉ thẳng về hướng bắc!

Nơi đó có một chỗ yên vui, có hải cẩu, có gấu trắng, gấu ngựa, có tuần lộc, có chim biển, còn có các loài cá ngon, đủ loại mà nó đã thấy và chưa từng thấy, đã ăn và chưa từng ăn.

Thác cảm thấy đây là một chuyện có thâm ý, là tổ tông hiển linh chỉ cho chúng nó một con đường sáng.

Nó kích động kể cho lão Lang Vương Xích chuyện này, Xích lạnh lùng nhìn nó một cái, sau đó giận dữ rống lên một tiếng, quay đầu dùng ánh mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm vào nó, đó là lời khiển trách từ Lang Vương.

Bình thường mà nói, mỗi đàn sói đều có một hoặc là vài đầu sói, mấy con cùng nhau quản lý thì sẽ gọi là đầu sói, nếu như chỉ có một đầu sói, vậy thì sẽ được gọi là Lang Vương, Lang Vương là con sói có địa vị cao nhất trong đàn, đứng sau Lang Vương gọi là Thứ Lang, nó sẽ thành Lang Vương mới nếu Lang Vương chết già hoặc chết bệnh hoặc là trực tiếp khiêu chiến thành công.

Lúc Lang Vương dùng loại ánh mắt này giận trừng ngươi, chỉ có hai loại lựa chọn, một là dùng ánh mắt giống như vậy nhìn chằm chằm nó, bày tỏ muốn khiêu chiến địa vị của nó, hai là cúi đầu nghẹn ngào, kẹp chặt đuôi vào giữa hai chân sau bày tỏ thần phục.

Thác kinh hồn táng đảm lựa chọn vế sau, nhận được đãi ngộ là bị cả đàn trào phúng, sau đó nó càng cụp đuôi làm sói.

Vài ngày sau, những con sói trong lòng còn tồn tâm lý may mắn bị hai chân vây kín hai đầu, không một con sói may mắn nào sống sót.

Sau khi đoàn diệt Thác mới biết được, tổ tiên của nó là Bạch Lang Vương, đã từng là hi vọng của tộc đàn dẫn dắt bọn chúng sống sót trong điều kiện ác liệt! Mà nó, nhát gan như vậy, không xứng làm đời sau của Bạch Lang Vương, thậm chí không xứng làm một con sói trắng!

Lâm Tịch tiếp thu xong cốt truyện, thở một hơi thật dài.

Chuyện gì cũng mỗi người một ý, cho nên nói cái mông quyết định suy nghĩ, một chút cũng không sai.

Đứng trên lập trường của loài người, có vẻ như đàn sói vẫn luôn quấy nhiễu bọn họ, không ngừng xâm phạm lãnh thổ bọn họ, cho nên con người không có lỗi.

Thần mẹ nó không ngừng xâm phạm.

Quay đầu ngẫm lại, loài người có bao nhiêu lãnh thổ chân chính thuộc về mình chứ?

Còn nếu như đứng trên lập trường những động vật đã bị trục xuất và tiêu diệt kia, loài người hại chúng nó trôi dạt khắp nơi, hoàn toàn là kẻ xâm lược.

Ai đúng ai sai đây?

Lâm Tịch thầm nói may mắn, may mắn tâm nguyện của Thác là mang theo đàn sói rời đi thật xa, mà không phải dẫn dắt đàn sói xử lý hai chân, thống trị Trái Đất. Nếu không cô trực tiếp tự sát càng dễ hơn chút.

Hiện tại Thác chính là Lâm Tịch, đã 2 tuổi, vì không làm cho tộc đàn và con người chú ý, vẫn luôn biểu hiện rất bình thường. Thác quả thật không để cho con người chú ý, nhưng nó cũng không khiến sói chú ý nha.

Lâm Tịch nghĩ đến chỉ bằng đức hạnh bây giờ của cô, chấn vuốt hô một tiếng, đoán chừng rất có khả năng sẽ bị đàn sói trực tiếp đánh bay ra ngoài.

Hơn nữa trong lòng mọi người đều tồn tâm lý may mắn, sói cũng như thế.

Trước mắt bọn chúng ở chỗ này an cư lạc nghiệp, có ăn có uống, ngươi đột nhiên có ý nghĩ kì lạ muốn dẫn tộc đàn đến vùng đất phía bắc gì đó, chắc chắn mọi người sẽ nói, người này.. Phi! Con sói này có bệnh tâm thần, mà sói lại không có bệnh viện tâm thần với thiết bị cao cấp như vậy, không thể chạy chữa chỉ có thể bị sói đạo hủy diệt.

Lâm Tịch làm việc gì cũng thích suy nghĩ trước, nếu suy nghĩ của cô đúng thì sẽ không cần phải đi đường vòng nhiều.

Đầu tiên, cô phải xây dựng được uy tín của mình, coi như không làm Lang Vương, cũng không thể giống bộ dạng bây giờ, lớn tiếng tru lên một cái cũng sẽ bị nhổ nước miếng, càng không nói đến việc dẫn dắt đàn sói chạy theo con đường phát tài gì đó!

Hiện giờ Lâm Tịch âm thầm may mắn, may mà A Lê nghĩ đến biện pháp này, giở trò vô lại mang không ít đạo cụ tới đây. Nếu không, với tình cảnh trước mắt của Thác, cộng thêm tính cách ngạo kiều của Lang Vương Xích, rất có thể một số người chấp hành đã bị lão Lang Vương xử lý.

Dù sao trước mắt vẫn còn gần một năm nữa mới đến thời khắc nguy cấp nhất, tất cả mọi thứ vẫn còn kịp.