Editor: Thiên Lam
————
Có tiến bộ là tốt rồi, nàng cũng yên tâm mà ngủ.
Cận Bùi nhìn nàng nằm trong ngực hắn giống như một con mèo nhỏ, thân cận không hề có một chút khoảng cách, khoé môi hắn bất giác nở một nụ cười hạnh phúc mà chính hắn cũng không nhận ra.
"Tiểu Cẩm Nhi......"
"Ân?" Tô Cẩm có chút buồn ngủ, thanh âm lười biếng lại hơi khàn khàn, nàng không biết rằng âm thanh ấy mị người như thế nào, quả thật là một liều thuốc dụ hoặc khiến nam nhân trầm mê!
Cận Bùi nhịn rồi lại nhịn, nhịn rồi lại nhịn, chỉ có thể nhịn xuống.
Tô Cẩm không có chờ hắn trả lời, mông lung mà chìm vào giấc ngủ, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, nghe thấy hắn thở dài một hơi, nói:
"Về sau thanh nhã, đơn giản một chút không phải tốt hơn sao, ta rất thích dáng vẻ đêm nay của ngươi."
Mơ mơ màng màng, Tô Cẩm nhàn nhạt đáp một tiếng "Ân."
..................
Tô Cẩm trải qua một đêm cực kì an ổn, ngủ rất say, ngày thứ hai lúc tỉnh dậy, đã không rõ là mấy giờ, chỉ biết bên ngoài ánh mặt trời chói loá, chắc đang là buổi trưa!
Nàng còn có chút mơ màng, liền thấy một nha hoàn từ cửa bước vào rồi đi đến trước giường nàng, hơi hơi khom người hỏi: "Cô nương ngươi đã tỉnh rồi sao?"
Tô Cẩm nhập nhèm từ trên giường ngồi dậy, mắt vẫn còn buồn ngủ,mông lung hỏi: "Ngươi là ai?"
"Nô tỳ theo lệnh của thiếu gia đến đây hầu hạ cho cô nương." Tiểu nha đầu kia vui vẻ nói.
Hầu hạ?
Nàng mà cũng có nha hoàn?
Dựa theo quy định, nàng chỉ là một nha hoàn thông phòng, tuy rằng không cần phải làm mấy việc lao động chân tay, chỉ cần hâu hạ thiếu gia cho thật tốt, nhưng không thể có nha hoàn tuỳ thân.
Nàng được đãi ngộ tốt hơn so với mấy nha hoàn thông phòng khác, tuy rằng được đưa đến ở đông sương phòng, nhưng nơi đây có một mảnh sân riêng, có thể coi là một trong những sương phòng tốt nhất, vào những ngày cố định còn có người đến quét dọn, vệ sinh.
Mấy nha hoàn thông phòng khác, sương phòng có thể nói là phòng để ở tạm bợ, những việc cơm áo, sinh hoạt hàng ngày vẫn phải tự mình làm, chẳng qua sương phòng được trang trí tốt hơn đôi chút, so với mấy nha hoàn hạ đẳng phải ngủ chung với nhau trong căn phòng chật hẹp thì chắc chắn là tốt hơn rất nhiều!
Chỉ là thân phận của nàng cũng không khác gì nha hoàn, không nghĩ tới Cận Bùi lại vì nàng mà phá lệ, gửi đến cho nàng một nha hoàn tuỳ thân, bây giờ nàng không cần phải lo chuyện sinh hoạt hàng ngày, chẳng qua mấy cái nha hoàn thông phòng kia, chắc chắn sẽ ghét đến đỏ mắt!
Còn những người hầu trước đó cho rằng nàng bị thất sủng, khẳng định lại bắt đầu diễn trò nịnh nọt!
Tô Cẩm bắt đầu đánh giá nha hoàn được Cẩn Bùi đưa tới, tuôi tác chắc chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, thoạt nhìn cũng thấy nhanh mồm dẻo miệng, lớn lên không xuất chúng, nhưng cũng có thể nói là ưa nhìn.
Khuôn mặt trái xoan đỏ bừng, mắt hai mí, nàng vừa nhìn qua liền vui mừng cười tươi.
Thoạt nhìn là như vậy, nhưng thật ra so với mấy nha đầu vụng về chắc chắn là chững chạc hơn nhiều, nàng cũng không muốn cái loại nha hoàn đơn thuần, nhu nhuọc khiến chủ tử rơi vào tình thế khó khăn!
Cái gì nên nói, cái gì không nên nói cũng không biết, trong lúc xử sự vô tình đắc tội với người khác, không biết khi nào sẽ bán đứng chủ tử, lại còn rước về một đống phiền toái. Có loại nha hoàn này, không có còn tốt hơn!
"Ngươi tên gì?"
"Nô tỳ Ngọc Hoàn."
"Phốc ——" nghe thấy cái này tên, Tô Cẩm liền không nhịn được mà cười!
"Cô nương cười cái gì vậy?" Ngọc hoàn nghi hoặc hỏi: "Là tên của nô tỳ có cái gì không đúng sao? Vậy thỉnh cô nương ban tên."
"Chính là không đúng, từ giờ gọi là Tử Tình đi." Mỗi lần nghe được cái tên Ngọc Hoàn này, nàng đều có cảm xúc muốn cười lớn! May là vẫn biết tiết chế một chút!
"Tử Tình tạ cô nương đã ban tên!"
"Đỡ ta rời giường đi." Tô Cẩm vươn tay, coi như trải nghiệm cảm giác được hầu hạ của thời cổ đại!
Cho đến khi nàng ra sân, mới chân chính cảm nhận được, quyền lợi có bao nhiêu dụ hoặc!
—————
#30/06/2019