Mai Hạ nhanh chóng phục hồi tinh thần, tiếp tục chiến đấu với trò tiếp theo.
Cô không tin mình không thẳng Quang Huy được trò nào! Nhờ cô mà Quang Huy cũng đành tham gia vài trò, điểm tích ngày càng nhiều làm Ngọc Thư cười híp cả mắt.
Nhiêu đứa bạn cùng lớp thấy cô bé liền định tới cà khịa, ai ngờ đều bị số điểm này làm cho không nói lên lời, chỉ có thể quay về tìm phụ huynh nhà mình thúc giục.
Cô bé lần đầu tiên cảm thấy vẻ vang như vậy đẩy! Mai Hạ vươn vai một cái, trời ạ, cột sống của cô lúc này không ổn tí nào.
Trên trán Quang Huy cũng có mồ hôi, dần dần hẳn bị cô lôi kéo thành ra mục nào cũng theo cô cùng nhau chơi.
"Cuối cùng cũng xong"
Mai Hạ dùng tay quạt quạt, thở hắt ra một hơi nói.
"Chưa xong đâu"
Ngọc Thư nhỏ giọng nói.
"Thật ra...Còn một mục nữa"
"Làm gì có?"
Cô nhíu mày nghỉ ngờ, không chỉ nhớ lại còn dò hỏi hệ thống.
Thật sự bọn họ đã chơi xong hết rồi.
"À...Thì...Vừa nãy đi nộp phiếu đăng ký.Em vừa thấy có trò rất hợp với anh chị nên đã chọn nó luôn"
Cô bé dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô nói.
"Thật mà Trò đó rất vui"
"Nói nghe xem"
Mai Hạ nhướng mày.
Nhìn biểu hiện của cô bé nhìn thế nào cũng đáng nghi.
"Là trò...Chạy ba chân"
Ngọc Thư không dám nhìn thẳng vào mắt cô nói.
Vui chỗ nào? Không biết cái ban tổ chức nghĩ gì mà trò tốn thể lực ấy lại xếp cuối cùng.
Ai nấy cũng mệt rồi còn đòi chạy cái gì nữa.
Quang Huy đứng một bên không nói.
Ánh mắt sắc bén làm Ngọc Thư chột dạ, le lưỡi.
Cô bé thật ra cố ý, nhưng mà là vì tốt cho cả hai người mà.
Không thấy hình thức chạy rất thân thiết hay sao? Ngọc Thư cổ tỏ ra đáng thương, năn nỉ: "Anh chị xem xem, em rất thích quà của trò đó.Anh chị cố gắng lấy cho em nha.Em hứa từ giờ sẽ ngoan ngoãn hơn"
Mai Hạ định nói gì thì đã thây Quang Huy đi lướt qua mình, bỏ lại một câu: "Đi thôi"
Còn thay đổi được gì nữa.
Mai Hạ chép miệng, sau đó cũng bước theo hắn.
May mà hôm nay cô đi giày.
Hắn đã nhận lấy sợi dây từ bên tổ chức, sau đó đứng sát vào người cô, ngồi xuống buộc lại.
Hai người chưa bao giờ tiếp xúc gần với nhau như vậy.
Quang Huy rõ ràng không quen lắm, muốn xích ra nhưng vì trói buộc dưới chân làm cô cũng lảo đảo theo.
"Đại ca ơi, đứng hẳn hoi giùm đi"
Mai Hạ túm lấy tay áo hẳn mới ổn định được, than vấn nói.
"Tôi vốn đứng hẳn hoi đấy chứ"
Hắn theo bản năng phản bác, sau đó tự ngại mà ho nhẹ một tiếng.
"Chúng ta đi thử vài bước cho quen đi"
Mai Hạ thử tính nói.
"Ừm"
Mọi người xung quanh cũng tập đi như vậy.
Ban tổ chức cho mười lăm phút để chuẩn bị.
Quang Huy ngẫm nghĩ, sau đó nói: "Tôi đặt tay lên eo cô được không?"
"Hả?"
"Hả cái gì? Chúng ta bám chắc lấy nhau mới dễ di chuyển chứ"
Hắn nhanh chóng quay đầu đi, để lộ vành tai đỏ bừng.
", Cô có nói gì đâu.
Mai Hạ đương nhiên đồng ý, cũng bám vào eo hắn.
Cả hai không được tự nhiên lắm, đành phải đổ dồn chú ý vào việc tập phối hợp với nhau.
Khổ nỗi chân Quang Huy quá dài, nhiều lần vô tình bước quá dài làm cô theo không kịp, nước hụt làm cô suýt ngã.
Hắn vội vàng ôm chặt lấy cô, cả người Mai Hạ gần như bị hắn ôm trong lồng ngực.
Quang Huy hơi bối rối, nhìn Mai Hạ hơi cau mày, đang định thử tính hỏi cô có muốn từ bỏ cuộc chơi không, lại thấy Mai Hạ với bộ mặt bình tĩnh nói: "Ông chủ, trận này mình nhất định phải thăng đấy"
"???"
Sao tự dưng nâng cao quyết tâm vậy? Chỉ thấy cô hất cằm về phía trước, ý bảo hắn nhìn xem.
Chỉ thấy là một đôi vợ chồng khá trẻ, không có gì lạ.
"Ông chủ không nhận ra à? Đấy là phụ huynh nhà Phương Thụy! Thua ai thì thua chứ không để thua người mình ghét được!"
Hắn nhớ là Ngọc Thư và Phương Thụy không ưa nhau mà nhỉ.
Từ bao giờ mà cô ghét phụ huynh nhà đó vậy? "Mình mà thua thể nào Phương Thụy cũng cà khia Ngọc Thư nhà mình cho xem.Còn lâu mới có chuyện đó nhé."
Quang Huy cúi đầu cố nén cười, sau đó ra vẻ nghiêm túc gật đầu nói: "Được rồi, tôi nghe cô."
Không biết có phải do quyết tâm tăng cao không mà hai người tập luyện rất thuận lợi.
Lúc này cũng vừa khéo vang lên tiếng còi báo hiệu cuộc thi bắt đầu.
Ở bên ngoài, tiếng cổ vũ của Ngọc Thư và Phương Thụy vang lên mạnh mẽ, tiếng sau át tiếng trước như đang so bè với nhau vậy.
Quang Huy thật sự muối tự hỏi bản thân, vì sao lại bị kéo vào cuộc tranh đua ấu trĩ này.
Tiếng tuýt còi vang lên lần nữa, trọng tài vừa hô xuất phát, mọi người nhanh chóng co chân chạy.
Nhiều người vì căng thẳng quá nên bước nhầm chân, ngã sõng soài khiến mọi người xung quanh cười to.
Mai Hạ ôm chặt lấy hắn, ý bảo tăng tốc.
Quang Huy hiểu được, tăng dần tốc độ.
Cuối cùng thuận lợi về đích trong tiếng reo hò của chúc mừng của trọng tài và khán giả.
Mai Hạ đang định cùng Quang Huy hô hào ăn mừng chiến thắng, đã thấy hắn cúi người tháo dây buộc chân ra sau đó cắm mặt đi thẳng.
Cô có chút ngơ ngác, thắng mà sao trông có vẻ quạu vậy? Ngọc Thư chạy tới ôm chầm lấy cô, ngay lập tức làm cô dời đi lực chú ý.
Quang Huy đi tới vòi nước, sau đó điên cuồng rửa mặt.
Mặt hắn đã sớm đỏ bừng, nhưng vì mặt mũi nên không thế để cô biết được.
Vừa rồi vận động mạnh quá, bộ phận mềm mềm nào đó cọ vào người hẳn, làm hẳn ngượng muốn chết.
Nhưng Mai Hạ thì chẳng phát hiện cái gì cả, hẳn chỉ có thể một người ngượng ngùng mà thôi.
Trong lòng không khỏi khó chịu, hắn tắt vòi nước, sau đó tự an ủi mình.
Chỉ là vô tình thôi mà, hắn đường đường là một người đàn ông còn xoắn xuýt cái gì? Nếu ngượng thì người ngượng phải là Mai Hạ mới phải! Vực dậy tinh thần, Quang Huy đã trở lại tìm cô và em gái.
Hai người hí hửng cầm phiếu điểm đổi quà, lấy con gấu bông lớn nhất, chừng hai mét.
Đến Mai Hạ còn khó khăn để ôm nó, Ngọc Thư chỉ có thể giúp đỡ làm chân cọ gấu không chạm đất.
Lúc Quang Huy đi tới, ánh mắt hai người sáng lên như nhìn thấy cứu tỉnh.
Hắn ho nhẹ một cái, sau đó tiến lên nhận gấu bông từ tay cô.
"Thỏa mãn chưa? Giờ trở về thôi"
Mai Hạ và Ngọc Thư liếc nhìn nhau, cười hì hì vội vàng đuổi theo.
Lúc này đã là chiều tối, ánh nắng hắt vào ba người, bóng đen kéo dài trên mặt đất gần sát nhau, thân mật khăng khít như một gia đình.
Ngọc Thư kiếm được gấu bông siêu to khổng lồ, vô cùng vui vẻ, để nó vào phòng ngủ của mình.
Chiếc giường của cô bé ngay lập tức trở nên chật chội nhưng cô bé nào để ý.
Mai Hạ thở hắt ra một hơi, đấm lưng đã sớm tê mỏi.
Hôm nay đúng là hơi quá, đáng lẽ nghe lời Quang Huy đăng ký ít thôi mới phải.
Nhưng trông Ngọc Thư vui vẻ như vậy liền cảm thấy không tệ lắm.
Quang Huy liếc nhìn Mai Hạ, ho nhẹ tỏ vẻ tự nhiên cho cô về phòng, không quên nói hôm nay cho cô miễn nấu cơm.
Cô vui vẻ hô cảm ơn ông chủ thật lớn, vội vàng chạy đi.
Nhìn bóng dáng đi xa, không hiểu sao hắn lại muốn cười.
"Hôm nay xem ra ông chủ và cô chủ rất vui"
Quản gia Kha đứng sau lưng hắn từ khi nào cười nói.
Quang Huy vội vàng thu lại nụ cười, gật đầu nói: "Cũng tạm"