Vô Dược lại tiếp thu một chút tư liệu của ký túc thể, sau đó lại chậm rãi nghĩ nên công lược như thế nào.
Tên: Vương Hâm Vũ
Tuổi: 14
Chiều cao: 160
Khí chất: 78 (100 mãn phân)
Dung mạo: 85 (100 mãn phân)
Tài hoa: 86 (100 mãn phân)
Thể chất: 73 (100 mãn phân)
Công lược kỹ năng: + Mao Sơn đạo thuật
Công lược Thần Khí: Huyết thề
Thời gian Vô Dược tới vừa vặn tốt, vừa đúng thời điểm Quỷ Vương mới sinh ra.
Cũng không thể nói bọn họ vừa sinh ra đã là bộ dạng trưởng thành, bọn họ vẫn mới chỉ là trẻ con, sau đó mới nhờ không ngừng cường hóa, hoặc là thứ khác từ từ lớn lên.
Nam chủ trước đó dựa vào hút ác quỷ để lớn lên, sau đó chỉ qua thời gian mấy năm liền trưởng thành thành thiếu niên 15 - 16 tuổi.
Mà vai ác lại phải trải qua nhiều năm, mới chậm rãi trở thành bộ dạng của một cậu bé. Hơn nữa còn nhờ Vương Hâm Vũ trêи đường trộm đưa quỷ hồn cho anh. Nhưng mà Vương Hâm Vũ sợ bị phát hiện, không dám đưa cho anh quá nhiều.
...
Vô Dược căn cứ vào trí nhớ trộm quẹo vào nơi cầm tù vai ác.
Nơi giam giữ vai ác đều dán một chút phù triện còn có một ít trận pháp. Nhưng mà chỉ hữu dụng đối với quỷ, đối với Vô Dược đương nhiên là vô dụng.
Vô Dược thật cẩn thận bế anh lên buộc lại trong tã lót, cũng không biết vì sao, cô cảm giác đứa trẻ này rất thân cận với cô, cô rất thích đứa trẻ này.
Cô cúi đầu hôn lên khuôn mặt trắng nõn thịt đô đô nhỏ của nó một cái. Nhẹ giọng dỗ nói: "Bảo Bảo ngoan nha! Không thể ồn nha!"
Kỳ thật tuy nói bọn họ là Quỷ Vương, có được lực lượng rất cường đại. Nhưng mà, thật ra hiện tại bọn họ so với trẻ con mới sinh ra cũng không có khác biệt gì. Đối với thế giới này một chút cũng không hiểu biết, cái gì cũng không. Người khác dạy bọn họ cái gì, bọn họ liền tiếp thu cái đó.
Thật ra nếu lúc trước sư phụ của nữ chủ không kỳ thị anh, mà là nuôi anh giống như nuôi lớn nam chủ. Anh cũng không đến mức phải trở thành vai ác.
Đứa trẻ trong lòng ngực giống như nghe hiểu lời cô nói, giống như thập phần ngoan ngoãn. Chỉ là giương đôi mắt to ướt dầm dề, không chớp mắt nhìn cô. Bộ dạng kia thật là cực kỳ đáng yêu.
Nhìn nó đáng yêu như vậy, Vô Dược cảm giác tình thương của mẹ trong cô tràn lan. Nó giống như con trai cô trong nhiều thế giới vậy, còn đẹp hơn còn nghe lời hơn.
Nhưng Vô Dược chưa kịp nghĩ quá nhiều, nếu cô mang nó đi, nhất định sẽ kinh động toàn bộ sư môn. Trước khi bọn họ phát hiện cô mang nó đi, cô liền ôm người chạy nhanh.
Sư môn của nữ chủ là một đại sư môn, sư phụ của nữ chủ không giống như Ly Thương thích một chỗ như vậy. Tục ngữ nói đại ẩn ẩn với thị, tiểu ẩn ẩn với lâm*.
*Đại ẩn ẩn với thị, tiểu ẩn ẩn với lâm: Câu nói đầy đủ là "Đại ẩn ẩn với triều, trung ẩn ẩn với thị, tiểu ẩn ẩn với lâm". Đây là câu thành ngữ của người Hoa, có nghĩa là: nơi lẩn trốn tốt nhất là nơi nguy hiểm nhất, được chia làm ba loại: nơi ẩn giấu sâu nhất là trong triều đình, sau đó là thành thị đông đúc, mà cách đơn giản nhất chính là tìm nơi hoang dã mà ở.
Sư phụ của nữ chủ thích ẩn với thị, Ly Thương thích ẩn với lâm.
Rất nhanh Vô Dược đã mang nó từ cửa sau đi ra, dùng bế tức phù đổi từ hệ thống. Tránh trong một hẻm nhỏ.
Mãi đến sau khi cảm giác được những người tới tìm kiếm bọn họ đi rồi. Cô mới chậm rãi ôm nó đi ra.
Thấy Bảo Bảo an tĩnh ngoan ngoãn trong lòng ngực, Vô Dược vui vẻ lại hôn trêи mặt nó một lần.
Nó thật sự rất ngoan, ôm nó lâu như vậy, cũng không khóc không nháo, cũng không lộn xộn. Khi Vô Dược đã rất nhiều lần làm mẹ, có thể nói đây là lần đầu tiên nhìn thấy Bảo Bảo ngoan ngoãn như vậy.
Vô Dược cúi đầu suy nghĩ bản thân nêm đến nơi nào. Sau đó nghĩ đến nơi trước đây cùng Ly Thương ở bên này. Rất vui vẻ liền đi tới.
Thật ra hoàn cảnh gia đình trước kia của Vương Hâm Vũ rất tốt, không may cả cha mẹ cô lại cùng lúc sảy ra chuyện ngoài ý muốn. Mẹ của cô là bạn của Ly Thương, sau khi bọn họ qua đời, Vương Hâm Vũ liền đi theo Ly Thương cùng nhau sinh sống. Mà tài sản cha mẹ để lại cho cô, cũng là Ly Thương nhờ người hỗ trợ xử lý. Nghĩ rằng chờ sau khi cô lớn lên, muốn an bài như thế nào liền làm như thế.