Tháp Bố Tư mang theo cô dạo thánh địa được một nửa, liền bị người gọi đi rồi.
Duyên phận thật là một thứ rất kỳ diệu, vốn dĩ Cách Lạp cũng không muốn tiếp tục, không biết vì sao lại bị chiếc quan tài kia hấp dẫn. Theo bản năng muốn tới gần.
Cách Lạp đi qua, kết giới phòng hộ tựa hồ đối với cô không có một chút tác dụng. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên trêи mặt quan tài. Cũng không biết là cái gì cắt qua da thịt cô, máu liền cứ như vậy nhỏ ở mặt trêи.
Cách Lạp nháy đôi mắt tò mò, khi Tháp Bố Tư trở về thấy một màn như vậy liền chạy nhanh đến ôm cô đi.
Kỳ thật đã nhiều năm tới nay như vậy, bọn họ vẫn luôn muốn dùng máu đánh thức Thân vương Trạch Ẩn, nhưng mà mỗi lần đều không hữu dụng, hơn nữa chỉ cần là người nhỏ máu lên trêи quan tài kia, vậy thì kết cục sẽ rất thảm.
Cách Lạp không có chịu trừng phạt gì, nhưng mà khi Tháp Bố Tư đưa cô về nhà thì vừa hay trời mưa. Quỷ hút máu đương nhiên là không sợ, nhưng là Cách Lạp còn nhỏ liền rất khó nói.
Mất máu lại mắc mưa, cuối cùng về đến nhà liền sốt cao, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, lại tỉnh lại liền cẩu huyết mất trí nhớ.
Cách Lạp gặp lại Trạch Ẩn đã là việc khi cô bảy tuổi.
Cách Lạp là trưởng nữ của Đa Duy Lợi Na An gia tộc, đương nhiên sẽ chịu các loại nghiêm khắc, hơn nữa lại không có bằng hữu.
Cho nên Trạch Ẩn xâm nhập vào thế giới của Cách Lạp, trở thành ca ca và bằng hữu duy nhất của cô.
Nhưng mà Trạch Ẩn từng bị nguyền rủa, Trạch Ẩn coi cô là người yêu, nhưng mà Cách Lạp còn nhỏ như vậy, đương nhiên là không biết về tình yêu. Cho nên vẫn luôn không nhớ kỹ tên của anh, hơn nữa rất vui vẻ vẫn luôn gọi anh là Đại ca ca.
Vốn là ở chung rất vui vẻ, nhưng mà có một lần khi trăng tròn anh mang cô ra ngoài. Trong lúc vô ý để cô nhìn thấy việc quỷ hút máu hút khô máu của một người đến chết.
Sau đó từ đây cô đối với quỷ hút máu sinh ra sợ hãi và chán ghét. Cho dù Trạch Ẩn thôi miên cô, cô vẫn theo bản năng mà chán ghét.
Việc này mãi cho đến khi cô phát hiện anh là quỷ hút máu, Cách Lạp cũng là bị anh chọc tức, hơn nữa lại còn nhỏ tuổi, tổng hội có chút nói không lựa lời, sau đó nói với anh là chán ghét anh. Sau đó hoàn toàn chọc anh tạc mao. Lại một lần thôi miên cô, khiến cô quên mất việc anh là quỷ hút máu.
Cách Lạp chỉ là tức vì anh vậy mà lại lừa cô, cũng không phải là thật sự chán ghét anh, Trạch Ẩn cũng là che giấu rất tốt, cho nên liền khiến Cách Lạp không có cách nào biết việc anh là quỷ hút máu.
Ngoại trừ chuyện này, Vô Dược còn thu được cốt truyện Tĩnh Dạ phát bổ sung.
Trong nguyên kịch Cách Lạp tuy rằng bị ném vào rừng rậm yêu ma nhưng mà, kỳ thật chuyện này đã được Trạch Ẩn an bài hết thảy.
Trạch Ẩn mang Cách Lạp rời khỏi rừng rậm yêu ma, trở lại lâu đài cổ của anh, cuối cùng cũng ở bên nhau. Nhưng đối với nam nữ chủ kia không có bất luận hứng thú gì.
Nhiệm vụ Vô Dược lấy được chỉ là, khi Cách Lạp bị Tháp Bố Tư ném vào rừng rậm yêu ma, sau đó liền không có.
Cuối cùng Cách Lạp cũng được Trạch Ẩn sơ ủng, vĩnh viễn ở bên nhau. Chỉ là Cách Lạp chưa bao giờ hô qua tên của Trạch Ẩn, nhưng mà kỳ thật cuối cùng Cách Lạp vẫn nhớ kỹ, chỉ là không có thói quen. Thật ra cô cũng rất yêu Trạch Ẩn, bằng không vì sao muốn cùng quỷ hút máu mà bản thân sợ hãi theo bản năng ở bên nhau.
...
Vô Dược nghiêm túc đối diện với con ngươi anh, sau đó mở miệng nói: "Thật ra năm đó em không sợ hãi anh, càng không chán ghét anh. Bởi vì thích anh, cho nên em mới có thể tức giận."
Trạch Ẩn dừng một chút, cuối cùng ứng một chút: "Ừ. Anh hiện tại đã biết. Cách Lạp anh rất vui vẻ."
Vô Dược mỉm cười, sau đó hỏi: "Năm đó khi em tới thánh địa, có phải anh liền nhận định em hay không?"
Trạch Ẩn gật gật đầu: "Đúng vậy."
Vô Dược lại hỏi: "Vì sao là em?"
Trạch Ẩn trả lời: "Anh cũng không biết, nhưng là trực giác nói cho anh, chính là em. Anh yêu em."
May mà anh cũng không bỏ lỡ em.
——
1. Đầu óc của anh, trái tim của anh nói cho anh, người anh muốn chính là em, ngoại trừ em ai cũng không cần.
2. Sợi dây vận mệnh trói buộc chúng ta ở cùng nhau, nhưng anh một chút cũng không muốn thoát ra.
3. Nhân sinh nhàm chán kia, những ngày tịch mịch kia, từ một khắc em xuất hiện, tất cả đều rời khỏi anh.
4. Việc anh muốn làm nhất chính là, trong thế giới chỉ có hai người chúng ta, anh vĩnh viễn bám lấy em.
~ Trạch Ẩn Tây Nạp Ni ~