Vô Dược không nhìn bọn họ nữa, kéo tay Trạch Ẩn chậm rãi rời đi.
Mới ra khỏi đấu trường, Trạch Ẩn liền mang cô trốn đến một góc. Sau đó đem cô ấn trêи tường hôn mạnh, chậm rãi phun ra: "Cách Lạp của anh, em khiến cho anh mê muội."
Vô Dược ôm cổ anh, chậm rãi đáp lại nụ hôn của anh. Mở miệng hỏi: "Vậy Trạch Ẩn thích em như vậy sao?"
Khi con ngươi xanh thẳm của Trạch Ẩn nhìn cô, tràn đầy thâm tình, môi đỏ khẽ mở trả lời: "Thích, chỉ cần là em, anh liền thích."
Vô Dược ở trong lòng bồi thêm một câu: Đúng, em cũng giống như anh. Chỉ cần là anh, em liền thích. Yêu nhất chính là anh.
Cô nhẹ nhàng mở miệng: "Trạch Ẩn em yêu anh, yêu anh nhất."
Nghe được lời cô nói Trạch Ẩn mạc danh liền cảm thấy trái tim nóng vội nhảy lên, cảm giác kia đặc biệt đặc biệt chân thật, khiến anh có một loại cảm giác là thật sự tim anh đang đập.
Đại não trống rỗng, anh không suy nghĩ được bất kỳ vấn đề gì, chỉ biết anh rất muốn hôn cô, rất muốn ôm cô, không bao giờ buông tay. Dám nghĩ anh liền dám làm.
Vì thế Vô Dược lại bị hôn một lần, cuối cùng bị anh hôn đến cơ hồ muốn tắt thở: "Dừng... Dừng một chút, Trạch... Trạch Ẩn, em không hô hấp được."
Nghe được lời cô nói Trạch Ẩn cuối cùng mới buông tha cô, để cô ghé vào trong lòng ngực mình, tay chặt chẽ vòng qua eo cô.
Vô Dược ghé vào trong lòng ngực hắn, mở mồm hít thở. Gương mặt đỏ lên, tim đập cực nhanh. Mỗi lần gặp được anh không giống trước kia, cô tổng hội bị anh cảm hoá đến nỗi giống như mỗi một thế giới đều là mối tình đầu, mỗi một phút một giây đều ở trong tình yêu cuồng nhiệt của anh. Một chút cảm giác chán ghét cũng không có.
Cuối cùng Vô Dược nhẹ nhàng mở miệng nói: "Chúng ta trở về đi."
"Được!" Sau đó Trạch Ẩn đại nhân của chúng ta liền mang theo Tiểu Vô Dược của chúng ta quang minh chính đại trốn học.
...
Từ thời điểm cảm giác được Vi An không đúng, Vô Dược liền bắt đầu điều tra thân phận của ả. Nhưng mà thân phận của ả tựa hồ rất cơ mật, mặc kệ cô điều tra như thế nào cũng đều tra ra một kết quả giống nhau, chỉ là bình dân sinh ra.
Nhưng Vô Dược đương nhiên không tin phần kết quả này. Nếu nói trước kia chỉ là hoài nghi, vậy thì hiện tại cô trêи cơ bản có thể khẳng định.
Thân phận của Vi An nhất định rất cao, so với thân phận là tứ đại gia tộc của Cách Lạp còn cao hơn. Vậy thì chỉ còn một thân phận có thể lý giải mọi thứ, cô ta vô cùng có khả năng là người của hoàng thất.
Tuy rằng học viện ma pháp cũng chỉ có một khu nhà, nhưng thân là hoàng tộc, muốn tìm ma pháp đạo sư đương nhiên không phải việc gì khó. Hẳn là có nhiều ma pháp đạo sư lợi hại nguyện ý dạy cho bọn họ đi. Hơn nữa cũng chỉ có loại khả năng này mới có thể giải thích vì sao thiên phú chân chính của Vi An so với Cách Lạp còn cao hơn.
Hoàng tộc nhân loại, ngoại trừ người đặc biệt một chút thì hầu như người nào cũng đều có thiên phú, nếu không bọn họ sao có thể tồn tại lâu như vậy.
Trạch Ẩn nhìn Vô Dược đang tự hỏi vài thứ đã nửa giờ không có để ý đến anh, càng ngày càng ủy khuất.
Nhưng anh cũng không hé răng, chỉ ngoan ngoãn tản ra áp khí ủy khuất. Nhưng Vô Dược tựa hồ một chút cũng không nhận thấy, một chút xúc động muốn để ý đến anh đều không có.
Thấy cô không hề có ý muốn quan tâm đến mình, cả khuôn mặt Trạch Ẩn đều đen xuống, một ngụm cắn ở trêи vai cô.
Cảm giác được trêи vai đau đớn, Vô Dược mới hồi phục tinh thần lại. Mang theo con ngươi nghi hoặc nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi: "Làm sao vậy?"
Trạch Ẩn vẻ mặt ủy khuất, đáy mắt còn có chút tức giận: "Em đã, gần nửa giờ không để ý đến anh. Đến liếc mắt một cái cũng không nhìn anh. Em nghĩ đến ai? Em có phải không thích anh hay không?"