Trạch Ẩn đạm mạc như cũ nhìn hắn một cái, sau đó nói: "Phải thì thế nào? Không phải lại thế nào?"
Tháp Bố Tư nhíu mày, tuy rằng hắn không cảm giác được hơi thở của quỷ hút máu ở trêи người anh. Nhưng, thế giới này ngoại trừ tộc đầu tiên của quỷ hút máu, không nên còn chủng tộc khác cường đại như vậy.
Hắn không cảm giác được hơi thở trêи người anh, chỉ có thể là bởi vì hắn so với anh cường đại hơn.
Tháp Bố Tư lại mở miệng nói: "Nếu nói ngươi là quỷ hút máu, ngươi biết không tôn trọng quý tộc là ta sẽ có cái kết cục gì không?"
"Phụt!" Trạch Ẩn nghe hắn nói giống như bị chọc cười. Sau đó nói: "Cho nên? Ngươi muốn biểu đạt cái gì?"
"Ngươi!" Tháp Bố Tư không nghĩ tới anh lại không sợ chết như vậy. Trong thế giới quỷ hút máu ngoại trừ lấy cường giả vi tôn, thứ càng quan trọng hơn đó là chủng tộc. Ngoại trừ hoàng tộc là quý tộc tối cao. Nhưng hoàng tộc còn lại không nhiều, hắn còn chưa gặp qua quỷ hút máu hoàng tộc trong truyền thuyết đâu.
Trạch Ẩn cuối cùng nhàn nhạt phun ra: "Ta cảnh cáo ngươi tốt nhất cái gì cũng đừng nói, nếu không..."
Sau đó ở thời điểm Tháp Bố Tư còn không kịp phản ứng lại, Trạch Ẩn đã rời khỏi tầm mắt của hắn.
Tháp Bố Tư tức giận nện một quyền lên cây, sau đó một cây đại thụ trăm năm liền cứ như vậy ngã xuống.
Trạch Ẩn đi tới đi lui, một con chim sơn ca bay xuống, nếu Vô Dược thấy, nhất định có thể nhận ra chim sơn ca kia, chính là con vẫn luôn ở bên cạnh cô. Giây tiếp theo chim sơn ca liền biến trở về bộ dạng nhân loại, quỳ một gối trêи mặt đất.
Trạch Ẩn hơi hơi nhướng mày, nhàn nhạt nhìn. Thân thể chim sơn ca run nhẹ một chút, từ đáy lòng bội phục Vô Dược cũng dám ở bên cạnh chủ nhân cô lâu như vậy. Cô nhẹ nhàng nâng mở miệng: "Chủ nhân, yêu ma cấp thấp kia ra ngoài, tiểu thư Cách Lạp cũng đi theo."
Trạch Ẩn phất phất tay, ý bảo cô rời đi, môi đỏ phun ra: "Ta đã biết."
...
Trong thư viện rộng lớn, sách có vô biên vô hạn như nước.
Vô Dược tìm một tầng lại một tầng, nhưng vẫn như cũ không phát hiện thân ảnh của Phàn Sa. Mày hơi hơi nhíu lại, yên lặng nói một câu: "Không đúng nha."
Tiếp theo âm thanh thình lình phát ra doạ cô hoảng sợ.
"Em đang tìm cái gì?"
Thời điểm Vô Dược còn không lấy lại tinh thần, anh đột nhiên xuất hiện, ôm chặt cô. Sau đó cơ hồ là đem bản thân treo ở trêи người cô.
Sau khi phát hiện người tới là anh, tâm tình của cô thả lỏng hơn rất nhiều. Hướng tới cách đó không xa liếc mắt một cái, sau đó quay đầu lại nói với anh: "Không có việc gì, luôn muốn tìm mấy quyển sách, học tập ma pháp mới một chút."
Anh nhẹ nhàng cọ gương mặt cô, sau đó chậm rãi phun ra: "Em muốn học cái gì anh có thể dạy cho em?"
Vô Dược ngẩng đầu nhìn về phía anh, cô biết ma pháp của anh rất lợi hại. Nhưng cô tựa hồ chưa từng biết anh là người nào, thân phận của anh rốt cuộc là gì?
Cô thử mở miệng: "Trạch Ẩn, anh là ma pháp sư sao?"
Vô Dược rõ ràng cảm giác được thân thể của anh cứng một chút, rất nhanh anh liền khôi phục bình thường, nhẹ nhàng mở miệng hỏi: "Nếu không? Nếu không anh có thể là cái gì?"
Đã lâu như vậy, nếu Vô Dược còn không hiểu anh, mới là gặp quỷ, cô biết anh nói dối, nhưng nếu anh không muốn nói vậy thì quên đi, dù sao sớm hay muộn anh cũng sẽ nói.
Trạch Ẩn cúi đầu hôn môi cô, trong con ngươi một chút sợ hãi, đều bị điên cuồng mê luyến che dấu.
Vô Dược vòng lên cổ anh, sau khi hôn hôn môi cô đối hắn nói: "Trạch Ẩn, chờ sau khi em trưởng thành, chúng ta liền kết hôn đi?"
Trạch Ẩn ngẩn người, sau đó lộ ra một cái mỉm cười: "Được!"