Vô Dược không biết là đang nghĩ gì, nhíu nhíu mày, sắc mặt tựa hồ có chút không tốt. Thẳng đến khi Trạch Ẩn đến cũng không biết!
Trạch Ẩn nói với cô rất nhiều lời, cô đều không nghe được, cho nên cũng không đáp lại anh.
Mắt thấy Trạch Ẩn sắc mặt càng ngày càng lạnh đi xuống, cô rốt cuộc đã nhận ra anh đến rồi. Cô ôm cổ anh hôn hôn.
Khi Trạch Ẩn đang sững sờ tại chỗ, tất cả mọi người ở đây cũng ngây ngẩn cả người. Đương nhiên, ngoại trừ những yêu thú táo bạo đó.
Còn may bọn họ phản ứng nhanh, bằng không lại phải đánh lại một lần.
"A?" Tựa hồ qua thật lâu Vô Dược mới phản ứng lại bản thân đang làm gì?
Trước mặt mọi người rải cẩu lương là không tốt, đặc biệt là trong thời đại này, rải cẩu lương như vậy lại càng không tốt.
Vô Dược đỏ mặt, thiết lập một cái kết giới phòng ngừa yêu thú chạy trốn, sau đó liền mặc kệ những yêu thú đó, trực tiếp chạy ra ngoài.
Sau khi Trạch Ẩn phản ứng lại, cũng nhanh chóng đuổi theo.
Chờ sau khi hai người đi rồi, mọi người mới tuôn ra tiếng kinh hô.
Cũng không biết là ai mở miệng trước:
"Trời ạ! Tiểu thư Đa Duy Lợi Na An, thế mà lại thích một người không có thiên phú bằng cô ấy, lớn lên lại còn khó coi như vậy."
"Đột nhiên trách mẹ của ta vì sao phải sinh ta ra đẹp đến như vậy."
"Nếu biết tiểu thư Đa Duy Lợi Na An thích loại này, ta đã không cần phải thể hiện vẻ đẹp trai và có thiên phú trước mặt cô ấy như vậy."
...
Nếu Vô Dược nghe được lời bọn họ nói, nhất định sẽ rất nghiêm túc nói cho bọn họ. Bộ dạng chân chính của Trạch Ẩn, mấy giây cũng ném bọn họ cách xa vạn dặm. Nhưng chú định Vô Dược là không biết.
Trạch Ẩn treo nụ cười ở trêи môi, từ khi chạy ra vẫn luôn không bỏ xuống. Dù sao cô đã quang minh chính đại hôn anh. Anh mới không cần tiếp tục phải cố kỵ những cái gì gì đó nữa. Trực tiếp ôm cô vào trong lòng ngực hôn.
Vô Dược thiếu chút nữa bị động tác càn rỡ đột nhiên của anh dọa đến, trước đó anh không phải đều lén lút sao? Hiện tại là? Là đột nhiên thông suốt hay là thế nào? Kỳ thật Vô Dược cũng không để ý những cái gì gì đó kia, dù sao mục đích duy nhất của cô ở thế giới này chỉ có anh. Nếu không phải không thể tùy tiện nhảy thiết lập nhân vật, cô cũng lười quản đến những người đó.
Nhìn thấy anh quy củ như vậy, cho nên, cô nguyên bản chỉ là phối hợp với anh mà thôi.
Anh thấy cô một chút ý tứ muốn cự tuyệt đều không có, ý cười trong mắt liền càng sâu. Càng không kiêng nể gì phá thiết lập nhân vật. Vô Dược thật là không biết nên nói anh như thế nào.
Không biết vì sao, cô đặc biệt thích loại anh một giây biến thành trung khuyển này. Ngoan ngoãn lại nghe lời, còn siêu cấp dễ dỗ. Sẽ không động một chút liền hắc hóa, động một chút liền nhốt trong phòng tối. Lại còn siêu cấp thân sĩ. Đúng, thế giới như vậy nên cho cô thêm mấy cái.
Giờ này khắc này Vô Dược tựa hồ đã quên, kết quả giá trị hắc hoá đo được mà Tĩnh Dạ nói cho cô khi vừa tới thế giới này.
Nam thần không hắc hóa? Ha hả, không tồn tại. Đời này không thể, kiếp sau cũng không có khả năng. Thêm bao nhiêu đời cũng không thể.
Cũng không biết nghĩ như thế nào, Tĩnh Dạ đột nhiên liền muốn tìm cho ký chủ nhà mình một nam thần tính tình đặc biệt tốt, nhìn một chút xem có phải hắn thật sự sẽ không hắc hóa hay không?
Vô Dược giống như đang vuốt ve loại đại hình khuyển, nhẹ nhàng sờ sờ đầu của anh. Sau đó, tựa hồ cũng đã quên việc vừa mới phát sinh.
Cảm thấy Trạch Ẩn đã bại lộ vẫn luôn ăn vạ bên cạnh cô, không muốn đi. Cho nên cũng ngoan ngoãn theo cô trở về nơi cô ở.
Vô Dược chậm rãi đi vào, thời điểm Vô Dược không chú ý tới. Chim sơn ca nhìn thấy anh bên cạnh cô, cơ hồ là một bộ dạng bị doạ đến không thể khϊế͙p͙ sợ hơn.