Phục Hy trầm mặc trong chốc lát, sau đó lại nói: "Biết những Ma tộc đó hướng tới nơi nào không?"
Lỗi lắc lắc đầu, sau đó trả lời: "Không biết."
Phục Hy nhìn về phía Xích sa sau đó duỗi tay liền thiết lập một cái kết giới. Tiếp theo liền nói với Lỗi: "Thời gian gần đây cẩn thận một chút."
Lỗi gật gật đầu trả lời: "Vâng!"
Sau đó nhìn Phục Hy và Vô Dược cùng nhau rời đi. Nhìn thân ảnh Vô Dược, thần sắc như cũ, có chút phức tạp. Trong lòng nghi hoặc: Đó là Nữ Oa sao?
Nếu không phải, vậy vì sao lại cùng Phục Hy ở bên nhau? Nếu nói đúng như thế, vậy vì sao không cảm giác được linh lực trêи người nàng?
Nhưng, lấy tình huống Xích sa đối với nàng mà nói kia hẳn đó chính là Nữ Oa không thể nghi ngờ. Nhưng vì sao nàng lại biến thành cái dạng này?
...
Vô Dược rúc vào người hắn, cuối cùng nhẹ nhàng phun ra: "Phục Hy."
Giọng nói của nàng lúc này đây rất tươi mát, cũng không hề khàn khàn khó nghe, mà là dịu dàng thanh lệ thập phần dễ nghe.
Từ sau khi nhìn thấy nàng lần nữa, nàng tổng cộng nói ba câu nói. Hơn nữa ba câu này đều là gọi tên của hắn.
Phục Hy cúi đầu hôn nàng, cạy hàm răng nàng ra, cùng đầu lưỡi nàng triền miên.
Vô Dược từ ánh mắt và động tác của hắn, và cả cảm giác của cô có thể nhận thấy được hắn rất vui vẻ, Vô Dược liền yên lặng nghĩ, hắn như vậy hẳn là sẽ không tiếp tục hắc hóa đi.
Kết quả giây tiếp theo liền nghe được Tĩnh Dạ nhắc nhở: Ký chủ, cô phải chú ý. Hiện tại giá trị hắc hoá của nam thần đã đến 95, hắn cũng không thể ngừng a!
Vô Dược phun ra một ngụm lão huyết, thiếu chút nữa liền muốn một cái tát chết Phục Hy trước mắt. Rõ ràng hắn đã vui vẻ, vì sao lại còn hắc hóa?
Tĩnh Dạ và Vô Dược là linh hồn tương liên, Phục Hy đương nhiên cũng không phát hiện ra. Nhưng mà, hắn có thể nhận thấy được nàng thất thần.
Phục Hy bất mãn cắn môi nàng một chút, sau đó Vô Dược mới lấy lại tinh thần. Tựa hồ là có cảm giác đau, hốc mắt nháy mắt liền đỏ, nháy đôi mắt nhìn hắn, tựa hồ một bộ dạng chàng không dỗ ta, giây tiếp theo ta có thể khóc ra.
Nhìn đến cái dạng này của nàng, Phục Hy tâm muốn trừng phạt liền héo. Ôn nhu hôn hôn nơi hắn vừa mới cắn, nhẹ giọng dỗ nói: "Oa Oa ngoan, không thể khóc nga!"
Vô Dược khinh bỉ nhìn hắn một cái, nàng liền biết ở thời điểm nàng "không có ký ức" hắn khi dễ nàng. Đương nhiên, nàng cũng chỉ dám nói ở trong lòng như vậy. Đối phương chính là thần, nàng hiện tại chỉ là so với người phàm tốt hơn một chút.
Nghĩ nghĩ Vô Dược đột nhiên nhớ tới một vấn đề rất quan trọng. Mở miệng hỏi Tĩnh Dạ: Vì sao Phục Hy không cảm giác được tôi là một linh hồn xâm nhập?
Tĩnh Dạ ngoan ngoãn trả lời: Bởi vì thân thể hiện tại của cô còn giữ hồn phách của Nữ Oa, hơn nữa chúng ta không biết nam thần có phải hoàn toàn không có cảm tình đối với cô hay không, nếu hắn không phải hoàn toàn không có, đối với cô khẳng định là rất yêu, hắn sẽ theo bản năng cho rằng đây là tình yêu của Phục Hy đối với Nữ Oa, cho nên sẽ không đem ngươi trở thành linh hồn xa lạ, chỉ biết theo bản năng thân cận với cô.
Vô Dược nháy mắt liền hiểu, sau đó trả lời đi: Tôi đã biết.
Tiếp theo Tĩnh Dạ phát hiện mình bị che chắn, sau đó, yên lặng rơi lệ đầy mặt. Ký chủ quả nhiên là tức giận, cô cũng không phải cố ý. Ai biết thế giới này đột nhiên xuất hiện vấn đề, cô nguyên bản tính toán muốn đưa ký chủ đến, cũng không phải thế giới này.
Kỳ thật Vô Dược cũng không có tức giận, chỉ là cảm thấy nếu Tĩnh Dạ và nàng mà nói chuyện, nhất định sẽ phân lực chú ý của nàng. Như vậy Phục Hy tất nhiên sẽ phát hiện. Dù sao nếu Tĩnh Dạ có chuyện gì, có thể lợi dụng liên hệ khẩn cấp. Cho nên nàng cũng không sợ bỏ sót thông tin quan trọng gì.