Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 222: [TG8] Tướng Quân Cao Lãnh VS Hoàng Tử Mỹ Nhân (25)




Vô Dược mắc cỡ đỏ mặt, chạy ra khỏi lều trại, liền cứ như vậy đụng phải Quân sư.

"..." Nàng vừa nãy chỉ là tùy tiện nói nói, không nghĩ tới thật sự muốn tìm Quân sư đại nhân.

Quân sư Địch Ngôn lắc lắc quạt lông trong tay, nhìn Tướng quân nhà mình bình thường lạnh nhạt nghiêm túc, lúc này mắc cỡ đỏ mặt, con ngươi còn xẹt qua một tia xấu hổ. Không khỏi liền thấp thấp nở nụ cười: "Không nghĩ tới Tướng quân của chúng ta còn có một mặt như vậy. Xem ra năng lực của Hoàng tử điện hạ thật là tốt."

Địch Ngôn cùng Phong Hoa Nguyệt từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng là số ít bạn tốt tri tâm mà Phong Hoa Nguyệt có. Ngoại trừ trong việc tình cảm, mọi việc của Phong Hoa Nguyệt nàng cơ hồ đều biết.

Vô Dược bất đắc dĩ mở miệng: "Ngươi liền ít giễu cợt ta đi."

Địch Ngôn nhìn sắc trời chậm rãi muốn đen xuống, hoàng hôn đã xuống phía tây, cũng chỉ thừa lại một chút nhan sắc nhàn nhạt. Mấy ngôi sao đã dần lộ ra tới. Nàng nhàn nhạt mở miệng hỏi: "Chúng ta tâm sự đi."

"Được." Vô Dược gật gật đầu, sau đó bồi nàng hướng tới rừng cây bên kia đi.

Địch Ngôn nhìn con đường phía trước, trong mắt thế nhưng mang theo một ít mê mang, tựa hồ không biết mục tiêu của mình đến tột cùng là cái gì? Nàng trầm mặc hồi lâu, sau đó chậm rãi nói: "Ta... Sau khi trận chiến này chấm dứt, ta tính toán về nhà."

Vô Dược nghĩ đến cốt truyện đời trước, đời trước Phong Hoa Nguyệt chết ở trêи chiến trường, kết cục của Địch Ngôn cũng không tốt hơn.

Địch Ngôn là một Quân sư rất xuất sắc, sau khi bị mấy nàng bắt đi đã từng hướng nàng đưa ra yêu cầu, chỉ cần nàng nguyện ý ra nhập vào mấy nàng. Các nàng liền nguyện ý tha cho nàng một mạng.

Phong Hoa Nguyệt là Tướng quân thiết huyết* tình nguyện chết trêи chiến trường, Địch Ngôn nàng thân là Quân sư đương nhiên cũng là một người ngạo cốt* trường tồn, cuối cùng cũng chết ở trong tay quân địch, kết cục so với Phong Hoa Nguyệt cũng không tốt hơn.

*Thiết huyết: Nghĩa là lòng dạ cứng như thép.

* Ngạo cốt: Là muốn nói đến cốt cách bất khuất.



Năm đó vào thời điểm trận chiến của Phượng Hoa và Đan Vân, nàng cũng từng đưa ra yêu cầu, sau khi chấm dứt chiến tranh cởi giáp về quê. Nhưng đáng tiếc chiến tranh kết thúc, rốt cuộc nàng lại không thể về nhà.

Tóm lại một câu nếu Phong Hoa Nguyệt không bị sắc đẹp làm mờ, Địch Ngôn cùng nhân sinh cũng không đến mức rơi vào kết quả chết tha hương như vậy.

"Được." Vô Dược trả lời một chữ này, năm đó Phong Hoa Nguyệt cũng từng nói như vậy. Nhưng mà hiện giờ, Vô Dược nhất định có thể cho nàng một kết quả nàng muốn.

Địch Ngôn mỉm cười, sau đó mở miệng: "Cảm tạ."

Địch Ngôn gia không ở Thành đô, tuy rằng nàng và Phong Hoa Nguyệt cùng nhau lớn lên. Nhưng mà là từ khi nàng còn nhỏ chuyển nhà đến.

Địch Ngôn bất tri bất giác ngẩng đầu, sắc trời đã hoàn toàn tối tăm, nàng nhìn lên sao trời. Đôi mắt mơ hồ lập loè nước mắt. Nàng mở miệng nói: "Ngươi có biết vì sao ta tòng quân không?"

Vô Dược hỏi ngược lại, lấy tài trí của Địch Ngôn tùy tiện đi làm văn thần địa vị cho dù thấp cũng tuyệt đối là ở tam phẩm trở lên. Nàng mở miệng hỏi: "Vì sao?"

Địch Ngôn giải thích nói: "Ngươi không biết quê quán của ta ở đâu đi! Ta trước nay đều không có cùng ngươi nói qua, quê quán của ta ở Bắc cương."

Vô Dược đến sửng sốt một chút, trước khi Bắc cương thuộc về Đan Vân thì là Đại tấn: "Ngươi là người Tấn quốc?"

Địch Ngôn hơi hơi mỉm cười gật gật đầu: "Ta mẫu là Thừa tướng Đại tấn, trước khi nàng chết đã giao thác ta cho dưỡng phụ dưỡng mẫu, bọn họ mang theo ta chạy trốn tới Phượng Hoa, sau đó liền nhận thức ngươi."

Vô Dược không có mở miệng nói chuyện, lẳng lặng nghe nàng tiếp tục nói.

Địch Ngôn hít một hơi thật sâu, sau khi bình phục tâm tình của mình, lại tiếp tục nói: "Ngày mà nước mất nhà tan kia thật ra cũng là ngày ta chuẩn bị đi gặp vị hôn phu của ta. Đáng tiếc ta còn không có nhìn thấy, hắn liền vĩnh viễn rời khỏi ta."

Nàng cúi đầu suy nghĩ một chút, giải thích nói: "Vị hôn phu của ta là Hoàng tử duy nhất của Đại tấn."