Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 219: [TG8] Tướng Quân Cao Lãnh VS Hoàng Tử Mỹ Nhân (22)




Ánh trăng thẹn thùng tránh đám mây, Vô Dược cực kỳ mệt ghé vào trêи người hắn. Đầu ngón tay nhẹ nhàng thưởng thức tóc của hắn, hơi thở ấm áp chiếu trêи người hắn, nàng nhẹ nhàng mở miệng: "Thư Nhi, chàng thấy thế nào nếu biến thiên hạ này thành của Tưởng gia?"

Mạch Cẩn Thư lắc đầu, sau đó trả lời: "Không cần thiết, ta tin rằng không bao lâu sau Hoàng tỷ sẽ cho người mới lên thừa kế thượng vị. Với ta mà nói không liên quan."

"Ân?" Vô Dược giương con ngươi nghi hoặc nhìn hắn.

Hắn nhẹ giọng giải thích nói: "Hoàng tỷ nàng tâm duyệt Thừa tướng đại nhân, mấy năm trước sớm đã bắt đầu tìm kiếm người thừa kế, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói tin rằng mấy năm nữa nàng liền thoái vị."

Vô Dược sửng sốt một chút, sau đó không có nói cái gì nữa.

Ở cổ đại đoạn tụ* vốn dĩ chính là chuyện không thể tha thứ, huống chi là Hoàng đế, bọn họ lựa chọn tình yêu từ bỏ sự nghiệp, vậy cũng khá tốt.

*Đoạn tụ: Chỉ đồng tính luyến ái.

——

Vô Dược lại vội vàng như cũ, Đan Vân đối với Phượng Hoa là mối nguy hại lớn nhất, diệt trừ nguy hiểm về sau, tin rằng nhiệm vụ của nàng cũng không sai biệt lắm hoàn thành, cho nên nàng thập phần tích cực.

Mạch Cẩn Thư lại thói quen tính trộm đi theo, nhưng lần này hắn tựa hồ chậm một bước, đi tới đi lui, thế nhưng không thấy bóng dáng nàng.

Văn Ninh như cũ hẹn Trầm Ngọc, nàng thói quen tính đến sớm. Lại không ngờ hôm nay thế nhưng có thu hoạch mới.

Nàng nhìn mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành trước mắt, tâm nhanh chóng nhảy lên lên. Tựa hồ so với khi lần đầu tiên thấy Trầm Ngọc còn kϊƈɦ động hơn.

Nàng một phen nhảy đến trước mặt mỹ nhân, trêu đùa mở miệng: "Mỹ nhân sao lại một mình tới đây?"

Mạch Cẩn Thư ngẩng đầu nhìn nữ nhân trước mắt, thời điểm thấy dung mạo của nàng, cả khuôn mặt đều âm trầm xuống.



Thế nhưng là nàng! Thân vương Đan Vân • Văn Ninh. Đời trước, thê quân của hắn chính là chết trong tay nàng.

Nghĩ đến đời trước, đôi mắt Mạch Cẩn Thư liền âm hàn xuống, một loại xúc động muốn một đao chém chết nàng dâng lên.

Nhưng mà nghĩ đến việc khiến thê quân của mình gần đây vội vã, liền nỗ lực khắc chế chính mình không tức giận. Nếu hắn không đoán sai, mật thám mà thê quân của hắn nói hẳn chính là nàng, bất quá thê quân biết nàng là Thân vương sao?

Mạch Cẩn Thư lạnh lùng quát liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó mở miệng nói: "Cút ngay."

Văn Ninh mang theo tươi cười, chẳng những không tránh ra ngược lại càng hướng tới gần hắn: "Mỹ nhân mạnh mẽ, nhưng vừa vặn ta liền thích như vậy."

Mạch Cẩn Thư trực tiếp đạp nàng một chân, đem nàng đá tới một bên, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.

Văn Ninh xoa xoa chính mình, chân đau đớn, vẻ nhất định phải được trong mắt càng sâu. Nàng không biết hành động của mình, đã bị Trầm Ngọc dừng ở cách đó không xa nhìn thấy.

Đôi tay Trầm Ngọc nắm đến gắt gao, khói mù trong ánh mắt càng sâu. Chủ nhân của hắn nói không sai, tiện nhân giống Văn Ninh như vậy, căn bản là sẽ không chỉ thích một người. Người giống nàng như vậy, liền không nên sống ở trêи đời này.

Trầm Ngọc không có lập tức xuất hiện, mà là đợi một hồi, sau khi sửa sang lại dung mạo và quần áo của mình một chút xong, mới chậm rãi hướng nàng đi đến.

Văn Ninh nhìn Trầm Ngọc càng ngày càng kinh diễm động lòng người, trong lòng xẹt qua một tia đắc ý nhỏ. Không khỏi nghĩ đến, lại đem tiểu mỹ nhân vừa nãy thu phục, những ngày sau này trái ôm phải ấp, chỉ là ngẫm lại nàng liền cảm thấy vui vẻ.

Nàng giơ lên một nụ cười, sau đó mở miệng: "Chàng đã đến rồi, hôm nay chúng ta đi dạo ở nơi nào?"

Trầm Ngọc nhìn qua nàng, tựa hồ vừa nãy không sảy ra chuyện gì, bộ dạng vẫn như bình thường không có biến hoá, trong lòng liền nổi lên một trận ghê tởm.

Nhưng hắn đương nhiên sẽ không biểu hiện ra ngoài, cũng làm bộ chính mình vừa nãy cái gì cũng chưa nhìn đến: "Hôm nay chúng ta đi một nơi rất thích hợp để du ngoạn."