????????????Chương 134????????????
????????Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (22)????????
Edit: Thuần An
♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >
"A?" Vô Dược có chút ngây người, sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại. Chớp chớp mắt, hỏi: "Anh nói thật?"
Niên Tứ Thần gật gật đầu, sau đó hỏi: "Vui vẻ không?"
"Vui vẻ!" Vô Dược cũng không nghĩ nhiều liền trả lời.
Niên Tứ Thần không nghĩ tới cô trực tiếp trả lời như vậy, đột nhiên nghĩ cô cái gì cũng không biết? Hay là không để bụng?
Kỳ thật chỉ là anh suy nghĩ nhiều, Vô Dược cùng anh ở bên nhau nhiều thế giới như vậy, sớm đã thành thói quen có anh ở bên cạnh, cho nên càng cầu còn không được.
Trước đó còn kiêng dè thân phận của mình, còn ngại thân thiết. Hiện tại nếu anh giúp cô giải quyết phiền toái, vậy thì cô cũng không còn gì phải cố kỵ.
Niên Tứ Thần đem cô ôm vào trong ngực, hôn lên môi cô, sau đó mở miệng: "Nhan Nhan, em biết em trả lời như này khiến người ta có bao nhiêu hiểu lầm không?"
"..."
Vô Dược hậu tri hậu giác, cô thề cô cái gì cũng không biết! Vội vàng bày ra một ánh mắt nghi hoặc mê mang nhìn anh.
Niên Tứ Thần thở dài một hơi, tự trách mình suy nghĩ nhiều. Tiểu công chúa của anh sao có thể biết mấy thứ này đâu!
...
Khi Vô Dược nằm trong bồn tắm của anh, cảm giác mình vẫn thực ngốc. Đột nhiên cảm thấy nhiệm vụ của mình có phải quá mức đơn giản hay không?
Mặc kệ trải qua bao nhiêu thế giới, chỉ cần người công lược là anh. Anh tổng hội không hề cố kỵ liền thích cô, che chở cô.
Mạc danh Vô Dược sinh ra một loại ảo giác vẫn luôn được anh bảo hộ.
Bất quá, nghiêm túc ngẫm lại tựa hồ cũng không có gì. Nếu anh là một người yếu thế kia, cô thật ra cũng rất vui lòng bảo hộ anh. Chỉ là hình như mỗi thế giới anh đều so với cô lợi hại hơn, cho nên không thể hiểu được cô liền biến thành bên yếu thế.
Được anh luôn bảo hộ như vậy, Vô Dược cảm thấy mình không sai biệt lắm muốn phế rồi.
Thời điểm Vô Dược mặc áo ngủ đi ra ngoài, anh còn đang xem gì đó.
Cô hướng tới gần anh, từ phía sau ôm lấy anh: "Đang xem cái gì? Ân?"
Niên Tứ Thần tựa hồ không chút cố kỵ nào cho cô xem, Vô Dược nhàn nhạt nhìn thoáng qua, sau đó phát hiện là một ít phương án hợp tác linh tinh của Niên thị.
Đầu tóc ướt sượt của cô đụng phải anh. Anh khép văn kiện trong tay lại, đứng dậy, ở một bên cầm lấy máy sấy giúp cô sấy khô tóc.
Hơi chút bất đắc dĩ nói: "Cũng không sợ cảm mạo? Ân?"
Vô Dược cười cười: "Ân, cảm mạo cũng khá tốt nha, vậy anh có thể chăm sóc em thật tốt nha."
Niên Tứ Thần nhéo nhéo vành tai cô: "Không sinh bệnh anh cũng sẽ chăm sóc em thật tốt."
Khuôn mặt nhỏ của Vô Dược đỏ lên: "Đừng... Đừng niết nơi đó?"
"Nơi nào?" Niên Tứ Thần sửng sốt một hồi, sau khi phản ứng lại ý cười càng sâu. Cúi đầu ngậm lấy vành tai cô: "Nơi này sao?"
"Ân..." Vô Dược tựa hồ có chút không khống chế được ngâm một tiếng.
Sau khi nghe được âm thanh của cô, sắc mặt anh liền đổi. Giúp cô sấy khô tóc xong, liền vội vàng đi tắm rửa.
Vô Dược nhìn anh bộ dạng vội vội vàng vàng, có chút nghi hoặc, trong lòng có chút lo lắng, sau khi đến gần phòng tắm liền nghe được âm thanh khác ngoài tiếng nước, nháy mắt khuôn mặt Vô Dược liền đỏ.
Nhiều thế giới như vậy, cô tựa hồ là lần đầu tiên nghe được anh...
Vô Dược chạy về trên giường, đem khuôn mặt của chui vào trong chăn, không ngừng nói với bản thân: Mình cái gì cũng không biết! Mình cái gì cũng không biết! Mình cái gì cũng không biết!
Nói mãi không thể hiểu được liền ngủ rồi.
Thời điểm Niên Tứ Thần tắm rửa xong ra tới, liền thấy cô ngoan ngoãn nằm trên giường ngủ. Bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
24/12/2020 - 25/12/2020