Hai người lại một phen tình tứ, nhưng Tiếu Khiêm cánh chưa đủ cứng vẫn phải về biệt thự Hạ gia.
"Đã trở lại?" Lúc này Thư Niệm ngồi ở trên sô pha đang thảnh thơi xem TV, đầu cũng không quay lại hừ một câu.
Trong lòng lại vô cùng kinh ngạc với hiệu suất của mẹ Hạ, không nghĩ tới mẹ Hạ đang ở nước ngoài, mà còn có thể đem Tiếu Khiêm trở về nhanh như vậy.
Bất quá nhìn mặt hắn cứ như bị ai thiếu nợ mấy ngàn vạn, Thư Niệm khóe môi hơi câu.
Định luật nữ phụ, nam chủ không vui, bổn bảo bảo liền vui vẻ, nữ chủ nghẹn muốn chết, bổn bảo bảo liền happy.
"Em không phải đang nằm viện sao?" Tiếu Khiêm không hổ là nam chủ, hơi thở toàn thân đều tỏa ra hormone, đàn ông lạnh nhạt đều rất mê người, Thư Niệm không thể không bội phục, tuy chỉ là bề ngoài bình thường, nhưng có thể do khí chất nâng đỡ vài phần. Cập nhật tru?ện nhanh tại ﹢ T?UMT?U ?ỆN.VN ﹢
Chính là, vẫn không đủ nhìn.
Lúc này tâm tình Tiếu Khiêm vô cùng không tốt, công việc mệt nhọc, vừa mới bị mẹ Hạ làm cho khó chịu, về đến nhà lại thấy Hạ Ninh Thiển thế nhưng đang xem TV, mẹ Hạ nói thế nào, cô ta sinh bệnh nằm viện? Lần trước nghe dì Lâm nói cô ta phát sốt không muốn uống thuốc mới nằm viện, hiện tại nhìn cô ta khỏe mạnh, sinh long hoạt hổ, không có nửa điểm bệnh tật, ngực lại dâng lên một cỗ lửa giận.
"Bệnh của em đã tốt, em cùng mẹ em còn loạn cái gì, em không biết tôi rất bận sao? Em còn tùy hứng như vậy....."
Không chờ hắn nói xong, Thư Niệm vô cùng bình tĩnh phất tay, đánh gãy lời hắn, "Nếu đã vội không có thời gian để yêu đương, vậy chia tay."
"Được.....Từ từ, em nói cái gì?!" Tiếu Khiêm không nghĩ tới Hạ Ninh Thiển ngày thường mặt dày mày dạn, không từ thủ đoạn lại nói ra lời chia tay như vậy, tức khắc cứng lại, hắn ngồi xuống sô pha, nhìn thần sắc Thư Niệm bình đạm, trong lòng không hiểu sao cảm thấy kì lạ, "Em nói đùa?"
"Anh cảm thấy tôi có hứng thú cùng anh nói đùa?" Thư Niệm buồn cười nhìn hắn, "Anh vẫn cảm thấy mình là Phan An sao, tôi nhất định phải thích một mình anh, lại nói tôi cũng là vì anh thôi, anh không phải luôn mồm bảo không có thời gian sao, tôi chia tay chính là muốn tốt cho anh."
( Phan Nhạc (tự An Nhân, đời sau quen gọi là Phan An). Ông là người Trung Mưu, Huỳnh Dương.
Phan An là một nhà văn có tiếng thời Tây Tấn. Ông sở hữu tướng mạo thoát thục, nho nhã, thư sinh, khiến cô nương thời đó chết mê chết mệt. Tương truyền, khi Phan An ra phố, các cô gái đều phải ngần ngơ ngoái đầu nhìn ông.
Do sở hữu gương mặt đẹp, Phan An sớm được gia tộc Giả thị, đặc biệt là Hoàng hậu Giả Nam Phong trọng dụng. Hoàng hậu vốn nổi tiếng đam mê các anh chàng khôi ngô tuấn tú nên Phan An cũng lợi dụng mối quan hệ này để làm con đường thăng quan tiến chức.
Sử sách ghi lại, Hoàng hậu Giả Nam Phong đã tìm cách phế truất Thái tử và mẹ ruột của ngài để lên nắm quyền. Bà ta mượn tay của Phan An viết một bản tế mạo danh Thái tử tạo phản. Kế hoạch diễn ra suôn sẻ, Thái tử bị phế, mẹ ruột của ngài chết tức tưởi.
Không lâu sau, triều đại của Hoàng hậu Giả Nam Phong bị lật đổ. Phan An cùng những quân cờ dưới chướng bà ta đều bị xử tội.Phan An không những bị xử tội chết mà còn bị tru di tam tộc. Cái kết của một mỹ nam tài hoa nhưng dấn thân vào vòng xoáy chính trị khiến nhiều người phải lắc đầu tiếc nuối.) (Nguồn: google)
Thư Niệm nhìn Tiếu Khiêm bởi vì tức giận cùng sợ hãi, sắc mặt lại có chút tái nhợt, khóe môi gợi lên một mạt trào phúng.
Một bên ghét bỏ Hạ Ninh Thiển tính tình đại tiểu thư, bên kia lại phải dựa vào Hạ gia mới có thể sống cuộc sống của người giàu có.
Đối với loại tra nam này, Thư Niệm cảm thấy nói nhiều một câu, cô cũng muốn nôn.
Sau khi kinh sợ, Tiếu Khiêm nhìn Thư Niệm lại đem lực chú ý chuyển qua chuyện này, hắn hơi híp mắt, chỉ sợ Hạ Ninh Thiển lại chơi cái trò lạt mềm buộc chặt, đổi biện pháp lăn lộn, nghĩ đến cô ta sinh ra đã ngậm thìa vàng, còn chính mình lại phải nỗ lực tranh giành, sự chênh lệch này càng làm hắn thêm phẫn hận.
"Nếu em muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt cũng vô dụng thôi, thân là tiểu thư Hạ gia, em có thể đi dạo phố cho khuây khỏa, nhưng tôi lại không được, em an phận một chút, đừng náo loạn." Tiếu Khiêm lười để ý đến Thư Niệm, trực tiếp xoay người rời đi, đi vào thư phòng.
Thư Niệm: Oẹ........
Con mẹ nó, bệnh thần kinh à? Cảm thấy bản thân ưu việt đến điên rồi, lời người ta nói đều nghe không hiểu, chia tay còn muốn lạt mềm buộc chặt? Thư Niệm giờ chỉ tưởng tượng đến cảnh rút dây lưng ra đem tên bệnh thần kinh này giã cho một trận.
Chẳng qua cô cũng không thèm để ý, chỉ muốn cáo trạng chơi chơi, phá hư tra nam tiện nữ hẹn hò, thuận tiện cho bọn họ ngột ngạt một chút mà thôi.
Tên hai mặt Tiếu Khiêm này, đến thằng ngốc còn có thể nhìn ra, nguyên chủ chính là bị tình yêu che mờ mắt mà.
- --------------------------------------------------------
Các nàng ơi, truyện này mình chỉ đăng trên wattpad thôi. Nếu thấy truyện xuất hiện ở các trang khác đều là ăn cắp hết nha.
Cầu vote a a~~~~~