(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 122




Editor: Phong Nguyệt

CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_

"Có cốt truyện của Đường Tranh sau khi chết không?"

[Kí chủ, sao cô lại hứng với chuyện này thế?]

Hệ thống nhìn máy tính của Đường Quả, âm thầm quỳ lạy nguyên chủ.

Nếu không phải Đường Quả tìm thấy mấy thứ này trong máy tính của nguyên chủ, có lẽ nó vẫn cho rằng Đường Quả chỉ là một công chúa được vợ chồng Đường Lập Thành cưng chiều.

Ai mà ngờ được công chúa nhỏ này lại là Boss ẩn giấu của tập đoàn Đường thị.

Đúng rồi, Đường thị mấy năm nay lên như diều gặp gió và có các quyết sách quan trọng đều nhờ tay nguyên chủ.

Mặt ngoài, cô là một công chúa được nâng niu, nhưng mặt trong, vợ chồng Đường thị mỗi lần có vấn đề gì đều thương lượng với bảo bối của họ.

Cũng vì thế mà Đổng Mai thở dài tiếc nuối liên tục.

Con gái bà quá xuất sắc. Nếu không phải có lí do chính đáng, họ đã sớm đưa Đường thị vào tay con gái rồi.

Hệ thống thấy được bộ mặt thật của nguyên chủ, cảm thán một câu, quá xuất sắc. Nếu không phải hào quang vai chính quá mạnh, cô gái này dư sức ăn đứt nữ chính.

May là kí chủ nhà nó xuyên đến thân thể này, nếu không nó cảm giác vợ chồng nhà họ Đường sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện nguyên chủ không còn nữa.

Kí chủ nhà nó trời sinh là minh tinh hí kịch, trừ xấu tính một chút, cực đoan một chút thì so với nguyên chủ càng xuất sắc hơn nhiều, đứng sau màn xử lí cục diện của Đường thị cứ gọi là dễ như ăn bánh.

"Thống, mi là mã code cũng biết thất thần hả?"

Hệ thống hoàn hồn, vội vàng tra kịch bản sau khi Đường Tranh chết. Thực ra, nếu như Đường Quả không có ý đi xem thì nó cũng chẳng thèm để ý.

Đường Quả muốn cốt truyện, nó rất nhanh tìm được, không thì sẽ mơ mơ hồ hồ.

Thực tình nó vẫn hoang mang, kí chủ nhà nó rốt cuộc là nữ phụ 100% không lai tạp hay là nữ chính trá hình? Tại sao mỗi lần hào quang nam nữ chính đụng phải kí chủ đều le lói rồi tắt điện luôn nhỉ?

Nó mơ hồ có cảm giác, tại những thế giới này, chỉ cần kí chủ nghĩ ra đều sẽ có thể thực hiện được.

Trước mắt thứ duy nhất cô không thể khống chế chắc chỉ có mỗi tuổi thọ nhỉ? Nhiều nhất là mười năm.

"Mi lão hóa à?"

Giọng Đường Quả lại vang lên, "Chẳng lẽ mi là hệ thống viễn cổ, cái loại bị đào thải ấy? Kiểu, mi sắp biến thành đống phế liệu thì vô tình trốn được rồi không cẩn thận trói buộc với ta."

"Sau đó, nhân lúc ta không biết mình nên làm gì thì mi dụ ta làm mấy cái nhiệm vụ nữ phụ thê thảm."

"Ta phá thế giới, hình như không có ai để ý?"

Đường Quả suy đoán, cảm thấy rất có khả năng, "Xem ra cũng có vẻ đúng."

"Nói cách khác, mi là một hệ thống phế vật bị vứt đi, đến số hiệu cũng không có, quá kì quái."

Hệ thống: Mẹ ơi con muốn về nhà.

"Đưa kịch bản cho ta."

Hệ thống u oán, lấy phần cốt truyện của Đường Tranh sau khi chết ra cho Đường Quả xem.

Nó hoài nghi: Chẳng lẽ nó là một hệ thống thứ phẩm thật?

Khó chịu.

Xe xong cốt truyện nó càng hoài nghi nhân sinh hơn.

Đường Quả cũng cảm thán: "Cô bé này, ta thích."

Hóa ra sau khi Đường Tranh chết, nhà họ Lâm vốn tưởng đã thắng chắc thì bị một thế lực cũ quật khởi lên đánh bại. Thế lực này thu thập chứng cứ Lâm thị cùng Lâm Dật Thỉ và Cố Thanh Thanh phạm tội.

Nhà họ Lâm tan nát, bệnh viện tâm thần lộ ra ánh sáng, tất cả các thành viên bị tóm hết, kết tội.

Lâm Dật Thỉ và Cố Thanh Thanh chịu tù vài chục năm, ra tù không có gì cả, rồi vì yêu sinh hận sau đó đánh nhau, đồng quy vu tận.

Đây đều xuất phát từ nét bút của nguyên chủ.

"Bái phục!"

Hệ thống: Quỳ.