[Mau Xuyên]: Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

Chương 77: Hoàng hậu hồng hạnh xuất tường (23)




Thánh Âm trở về hậu cung, việc đầu tiên nàng làm là đi ủi chết bà Mẫn Quý phi vẫn luôn tơ tưởng ngôi vị Hoàng hậu này. Ai bảo con trai bả đòi giết bản cung cơ?

Mẫn Quý phi ở trong cung âm thầm bị hành hạ cho sắp chết đói thì Kính vương điện hạ trên buổi thượng triều cũng không dễ dàng gì cho cam.

Hôm nay Hoàng thượng đích thân lâm triều rồi.

Ngồi trên long ỷ mắt lạnh nhìn đứa con năm xưa mình từng sủng ái, trong lòng Lưu Tổ Đế phẫn nộ vô cùng. Lão ngồi lắng nghe hàng đống nhân chứng, vật chứng do bên Hình bộ đưa ra. Và Thái tử là người dâng nốt bức mật thư cuối cùng: "Phụ hoàng, mật thư này có chính dấu ấn của Kính vương phủ. Nó được gửi lên cho một tiểu thần quan trước khi lễ đài diễn ra một ngày."

Đoạn, y dâng bức thư đó đưa cho đức vua kiểm chứng. Lưu Tổ Đế đọc xong, cực kì cáu giận. Trực tiếp cầm nghiên mực trong tay thái giám, ném mạnh một cú thẳng vào đầu Kính vương. Đầu gã tức khắc chảy ra máu tươi, máu tươi cùng màu đen của mực lẫn lộn với nhau. Nhìn thế nào cũng thật mẹ nó doạ người.

Thái tử tâu thưa xong một tràng, bèn rất ngoan ngoãn lui về vị trí của mình. Đứng đằng sau y là Yến quận vương. Chàng cúi mình chắp hai tay, nghiêng đầu đội mũ cánh chuồn chuồn, nghiêm giọng thưa: "Bệ hạ, hạ thần đã hợp tác cùng Triệu đại nhân, tra ra được thích khách ám sát Sở vương và Sử quan trong đường đến biên giới Nam Man. Hung thủ là Kính vương ạ..."

Trong một buổi triều, tội trạng của Yến Ngụy bị liệt kê ra thành một danh sách dài. Ban đầu phe Kính vương còn cãi cố cãi tốt cho gã, nhưng chứng cứ mà Hình bộ đưa ra quá mức chân thực. Bọn họ từ phản kháng trở nên câm lặng...

Vì ngôi vị mà giết vua cha, mẫu hậu...

Huynh đệ tương tàn...

Yến Ngụy này, sao có thể làm càn đến vậy...?

"Yến Ngụy, ngươi có muốn biện giải gì không?" Lưu Tổ Đế nhìn đứa con trai đang quỳ phục trên nền đất, còn đâu dáng vẻ của một vương gia, giờ nhìn gã thật thảm hại làm sao.

Thái tử cúi mặt, tầm mắt thông cảm nhìn chằm chằm vào Yến Ngụy sắp sửa rớt đài kia. Sau đó lập tức đứng thẳng lên. Lén lút lau bớt mồ hôi dính trong lòng bàn tay đi...

Yến Ngụy cúi gằm mặt không nói gì, đến cả một ánh mắt cũng không thèm liếc đến đấng quân vương ngự toạ trên ngai vàng. Không ai cầu tình cho gã cả, tại vì đến cả gã cũng cảm thấy bản thân mình quá mức ác độc.

Gã không sai người đi ám sát Ngũ đệ...nhưng gã đã đặt bom để khiến cho cha mình chết.

Dù có giải thích hay không, cũng chẳng ai tin nữa rồi.

Đáng ra...gã không nên nghe lời ả đàn bà đó. Hoàng hậu nương nương tuy khắp giang hồ tiếng xấu lan tỏa. Nhưng ít nhất trong hậu cung nàng cũng ít khi đụng chạm tới mẫu phi gã, cớ sao gã phải lao đầu hại nàng, đi tìm đường chết đây?

"Nhi thần...không còn gì giải thích."

"Kính vương vì tham lam quyền lực, hạ sát thân thích. Phạm vào tội đại nghịch bất đạo, biếm làm thứ dân, tước bỏ tước vị Thân vương. Phủ Kính vương lập tức niêm phong, đem tất cả thê tử, thứ thiếp, con cái nhốt vào Đại lao. Chờ ngày đưa lên pháp trường." Vì Yến Ngụy là nhi tử Lưu Tổ Đế, chỉ có thể diệt môn chứ không thể diệt tộc.

Hình phạt này quá mức thích đáng, Thánh Âm ngồi trên Phượng toạ ẩn sau mành trướng vô cùng hài lòng. Nhìn xem, nhân cơ hội này đập bẹp Vân Khinh "nhuôn". Sáng nay nàng đã bò theo Lưu Tổ Đế đi thượng triều. Đây cũng không phải là lần đầu lão ta cho nàng ngồi nhiếp chính nên phản ứng của chúng quan đã sớm quen thuộc.

Yêu hậu này chỉ thiếu điều giết chồng ngồi lên long ỷ mà thôi.

[ Túc chủ, cô không thể sát hại những sinh mệnh vô tội.] Đang mải mê cắn hạt dưa, chợt giọng điệu thối hoắc của hệ thống vang vọng. Thánh Âm nhướn mày: "Ta nào có giết sinh mệnh vô tội nào đâu. Yến Ngụy cùng Vân Khinh...À..."

Tội của Yến Ngụy cùng Bạch Liên Hoa làm, mắc mớ gì lôi cả người vô tội đến chết cùng.

Thánh Âm cắn nốt hạt dưa cuối cùng, mới bắt đầu há miệng cầu xin Lưu Tổ Đế...

...

Chiếu chỉ hạ xuống, phủ Kính vương chính thức niêm phong. Cấm vệ quân đi áp giải có mỗi Vân Khinh cùng a hoàn cô ả đi. Để lại đám người Kính vương phi vẫn đang ngơ ngác...

Chuyện gì thế này?

Kính vương phi dắt đứa con trai đứng ngẩn ngơ, bỗng nhiên Thống lĩnh Cấm vệ quân Tôn Hiến đi đến gần đây. Hắn nghiêng người, nghiêm túc nói với nàng: "Hoàng hậu cho mời phu nhân cùng tiểu thiếu gia vào cung ạ."

Thánh Âm rất ư hào phóng, đối với người phụ nữ bị sắp thành goá bụa này như Kính vương phi...À không, giờ nên gọi nàng ta là Yến phu nhân. Nàng cực kì tận tình ban thưởng nàng ta vài món đồ có giá trị cùng lời an ủi. Đều là phụ nữ cả, sao có thể chèn ép nhau được.

"Thần phụ cảm tạ ân đức của nương nương."

"Không thành vấn đề. Dẫu sao tiểu thiếu gia cũng là cháu trai của Hoàng thượng, người không thể vì Yến Ngụy mà đuổi cùng giết tận được. Ngươi tạm thời quay về nhà mẹ đẻ ở đi. Sóng gió còn chưa trải hết đâu."

Yến phu nhân gạt bỏ nước mắt đọng trên khoé mi. Cùng con trai một lần nữa quỳ lạy cảm tạ Hoàng hậu: "Thần phụ tạ ơn nương nương."

Phu quân vô tình, thứ thiếp vô lễ. Nàng chỉ đành cố phấn đấu vì nhi tử. Ai ngờ đùng một cái Yến Ngụy lại làm ra chuyện tội ác tày trời này, may thay là có nương nương thương xót cầu tình. Nếu không thì mẫu tử nàng phải gánh chịu oan ức, biết kêu cho ai thấu?

Hoàng hậu nương nương...đâu có xấu xa như trong lời đồn.

_______________________________________

< **Góc tác giả** >

Vị diện này sắp end rồi, trẫm nói là sắp thôi nha. Mọi người đã chuẩn bị tốt mũ bảo hiểm khiến trẫm rất mừng =)))

Bình chọn vị diện sau, cho đến khi hết thế giới này trẫm sẽ quay lại chương này đếm phiếu vote nghen ??

1, Hoá ra...tôi đã từng chết ở quá khứ.?( Tương lai Dân quốc:)))

2, Tuyết thần...mùa đông sẽ không còn nữa.☃️❄️.( Hoàng gia phương Tây. Vị diện này là một thử thách lớn thú zị. =))))

Chọn đi nha, trẫm rất mong chờ ???