Thánh Âm trầm ngâm tiếp nhận nhiệm vụ. Trong đầu thì đem hệ thống chủ chửi lên bờ xuống ruộng rồi.
Nhìn vào đôi con ngươi tròn xoe đen láy trong suốt ngây thơ của tiểu hoàng tử Yến Hành. Nàng chợt cảm thấy thật mẹ nó đau đầu. Bản thân mình cư nhiên khốn nạn đến nỗi đem một nhóc tì vào chốn thanh lâu phong hoa tuyết nguyệt.
Ây dà, tội ác tày trời. Hệ thống chủ đang muốn ta vấy bẩn đoá hoa nhỏ của Tổ quốc à?
Thánh Âm cắn răng. Vấy bẩn...thì đành vấy bẩn!
Thiện style, thiện style! Bổn yêu tinh không có lỗi, lỗi là do hệ thống.
"Mẫu hậu ơi?" Yến Hành thấy Thánh Âm cứ đăm đăm nhìn mình với ánh mắt quái gở song người chẳng nói gì. Nhóc ngỡ là nàng không đồng ý, gương mặt trắng nhỏ bèn xụ xuống. Không ngờ trên đỉnh đầu lại được xoa xoa. Giọng nói thiếu nữ dịu dàng vang lên: "Được, nhưng mà vi nương sẽ đi cùng con."
"Ơ, thế cũng được sao?"
"Tất nhiên là được." Đừng nói là lén lút ra ngoài cung, chỉ cần nàng muốn là có thể tùy tiện dùng một thân phận mới nghênh ngang đi ra ngoài (*)Ngọ Môn.
(*) Ngọ Môn: Cửa chính hoàng cung.
"Hành nhi, bản cung đương đồng ý đưa con đi dạo chơi kinh thành chiều nay. Nhưng nếu tí bữa trưa con mà không ăn hết cơm thì chuyến đi chơi này liền hủy, nghe không?"
"Vâng thưa mẫu hậu." Yến Hành có động lực niềm vui thúc đẩy tâm tình. Ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ. Thậm chí để khiến cho Hoàng hậu hài lòng mà nhóc ta đòi ăn tới hai bát cơm đầy lận, khiến Thánh Âm hoảng hốt can ngăn lại. Không khéo ăn nhiều quá bội thực thì chết à?
Đúng là trẻ con mà.
Yến Hành đặt niềm tin vào nàng thế rồi, cộng thêm nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra nữa. Tới chiều hôm đấy Thánh Âm đành phải "tâm không muốn nhưng thân thể rất thành thật", dắt cục bánh bao nhỏ đi dạo chơi kinh thành.
Sau khi ngồi nghiên cứu một nén nhang, nàng quyết định đưa Hành nhi đi vào Nhã Túy Các. Không phải thanh lâu nào cũng như chốn phong tình bụi trần. Thanh lâu thì còn có thanh lâu this, thanh lâu that. Và Nhã Túy Các là nơi khá đặc biệt...
Ít nhất thì nó còn thích hợp với trẻ em.
Ngồi xuống chỉnh sửa vạt áo cho Yến Hành, Thánh Âm dùng tay vuốt vuốt sao cho nếp áo trở nên mượt mà. So với trang phục tinh xảo của tiểu hoàng tử khi ở trong cung, thì bộ quần áo này nhìn đơn giản hơn nhiều. Nhưng cũng không kém phần tinh tế.
Yến Hành mặc thanh sam, hông đeo ngọc bội màu xanh ngọc cao quý, còn có thêm rải dây bện hồng bên cạnh. Gương mặt trẻ con phấn phấn nộn nộn, cặp mắt tròn xoe ngu ngốc đáng yêu. Trong tay nhóc còn đang bế mèo đen nhỏ lười biếng. Nhìn thế nào cũng là một tổ hợp cute cực điểm.
Yến Hành cùng Mồn Lèo đồng thời ngẩng đầu đưa mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt mình. Ánh mắt mèo đen thì toả sáng lấp lánh như sao, còn vẻ mặt tiểu hoàng tử tràn ngập ngưỡng mộ: "Mẫu hậu, trông người khác quá."
Thánh Âm là nữ nhân sống trong hoàng cung, nếu không có khẩu dụ của hoàng đế thì nàng không thể ra ngoài với thân phận Hoàng hậu được. Thế nên nàng đành phải cải trang thành thái giám. Áo khoác ngoài màu be, trông có chút mềm mại yểu điệu. Vạt áo phủ ít hoa văn sóng nước, ống tay áo rộng nhẹ nhàng lắc lư. Đai thắt lưng hơi lỏng lẻo. Ngón tay ngọc xoay xoay kim bài trong tay, Thánh Âm vuốt lại mái tóc, hỏi Yến Hành: "Con trông vi nương thế nào?"
Đây chính là trang phục của tổng quản nội thị trong cung Khôn Ninh.
"Rất không giống như cũ."
"..." Thánh Âm cảm thấy nàng thật mẹ nó ngu ngục khi hỏi đứa bé này về cái nhìn thẩm mỹ.
Nhìn xuống bộ ngực đồ sộ đã bị ép chặt, nàng quả thực hơi khó thở chút. Không chỉ vậy mà ngực vẫn phồng lên thật nhẹ nhàng. Nhìn qua thì rất giống một tên thái giám bia đia xinh xẻo.
"Tí nữa ra đường đừng có hở tí gọi mẫu hậu này mẫu hậu nọ nữa. Nếu con cứ kêu vậy là có nguy cơ cao chúng ta bị bắt về đấy."
"Thế con nên gọi người là gì ạ?"
Tiểu yêu tinh nhướn mày mỉm cười. Cầm tay Yến Hành dắt đi: "Gọi công công."
...
Thành công dùng (*)kim bài ngự tiền trong tay để hù đám lính canh cổng một phen. Thánh Âm rất tự nhiên công khai đưa Yến Hành ra cung. Kinh thành dù gì cũng là kinh đô đứng nhất quốc gia. Người người qua lại trên đường nếu không tính những tay lái buôn ra thì đa số đều là con cháu quý tộc.
(*) Kim bài ngự tiền: lệnh bài tượng trưng cho uy quyền đế vương.
Tất nhiên thì dân nghèo cũng có rồi, nhưng bọn họ đều cư ngụ ở ngoại thành.
Tiểu hoàng tử Yến Hành thân hình ngắn ngủn, mũm mĩm lăn lộn giữa dòng người quần hoa áo lụa. Ngắm nhìn khung cảnh xung quanh thích chí vô cùng. Nhóc ta ôm chặt mèo đen nhỏ không buông tay. Thánh Âm rất sợ lạc mất tiểu tử này nên đành phải cố đi sát bên người nhóc.
"Công công, cái này là chim giấy à?"
"Mua đã."
"Công công, sơn trà ngào đường có vị gì thế?"
"Mua thử."
"Công công xem kìa. Quán bà lão kia đang bán món đậu hũ thối, ta ăn thử được không?" Ăn xong sơn trà ngào đường, Yến Hành lại trông thấy quán ăn nọ tấp nập người đứng. Tính tò mò lại nổi lên. Kéo kéo ống tay áo Thánh Âm: "Công công, ta muốn ăn thử quán kia."
Nhưng Hải yêu mím môi lắc đầu: "Dạ dày người có hạn thôi, tiểu công tử."