[Mau Xuyên]: Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

Chương 50: Anh chồng quân nhân của tôi (45)




Khu toà nhà đô thị cao cấp Toward tại Bắc Kinh bị đánh bom dẫn tới cháy nổ. Trong tràng cảnh hỗn loạn người dẫm lên người chạy đó, quân đội ngay tức khắc được điều đến cùng đội cảnh sát cơ động hòng phong toả hiện trường. Trấn an tinh thần của những người vừa may mắn trốn thoát. Còn đám lính cứu hộ đành phải cố gắng dập lửa, liều mình lao vào cứu người...

Tổng số người tử vong không nhiều, chưa tới năm mươi người. Đây là một con số không đến mức khủng khiếp. Bởi vì số người hôm đấy ở trong toà nhà có đến gần nghìn người lận cơ mà.

Danh sách người chết, người sống và nghi phạm đều được ghi lại hết. Duy chỉ có độc nhất một thông tin siêu siêu khủng bố y sét đánh vang tai, Lôi tộc vì tin tức này đã phải cấp tốc chạy tới hiện trường.

Phu nhân gia chủ của Lôi tộc mất tích rồi. Mất tích ngay trong toà nhà này.

Sau khi vụ nổ xảy ra được mười hai tiếng, thì Lôi Hoằng cùng Lôi Vĩ Kì đã có ở hiện trường. Nhìn một tràng cảnh toà nhà to lớn bị ngọn lửa cắn nuốt chỉ còn hoang tàn, tiếng xe cứu thương kêu hết xa tới gần, sắc mặt Lôi Hoằng trầm đến đáng sợ.

Còn Vĩ Kì, vẻ mặt của anh ta một chút sức sống cũng không thấy đâu. Đứng yên một chỗ nhìn mẹ nó y e gã xác sống vô hồn. Khi biết tin được mẹ mình mất tích thì đôi con ngươi của anh khẽ chớp chớp vài cái. Không hoảng cũng không giận. Đến cả Lôi Hoằng cũng không rõ được đứa con trai tâm cơ của ông ta đang nghĩ gì.

Không quan trọng, phải tìm được phu nhân đã.

...

Cách xa khu phong toả mấy con phố.

Con đường này cũng vắng tanh vắng ngắt không một bóng người. Trong con ngõ nhỏ nơi góc khuất, nam nhân cả người mặc nguyên cây đen, đội chiếc mũ lưỡi trai cùng màu. Cả thân hình như thể sắp hoà làm một cùng màn đêm. Hắn đưa tay lên nhìn đồng hồ, rồi móc trong túi áo ra chiếc di động, gọi một cuộc.

Làm nghề thám tử đều nói là khổ sở, lương thì bèo bọt. Nhưng người đàn ông này thì thấy ngược lại. (*)Thân chủ của hắn là một quý nhân lắm tiền, chỉ cần hắn tra ra được thông tin người ấy cần thì tiền nong đều không thành vấn đề hết.

(*) Khách hàng ấy, ở đây chỉ Thánh Âm.

Nhìn coi, bản lĩnh dò lần tin tức của hắn quá mức thần thông quảng đại. Số tiền trong tài khoản hắn giờ có thể nhiều đến mức nghỉ việc dưỡng già được rồi.

...

Nhận được điện báo và ảnh chụp mà thám tử gửi về. Thánh Âm mở ra xem hết một lượt...

Tối qua cô có ý định vào Toward lượn lờ một chuyến. Thẻ vào cửa cũng đã chuẩn bị từ trước rồi. Nhưng cuối cùng do Thánh Âm sợ vẻ ngoài không bình thường này của cô gây thu hút người khác nên thôi.

Ai ngờ hôm nay lại...

"Phu nhân Lôi tộc mất tích." Đọc được dòng tin này, Thánh Âm ngây người: "Gì chứ? Kiểu cách hành sự ma quỷ gì đây?"

Lôi phu nhân vốn không hề dính dáng gì đến mấy việc này cả.

Sao lại...?

Cánh cửa khách sạn được gõ gõ vài cái, Thánh Âm ngẩng đầu. Đặt đống giấy tờ này lên mặt bàn, cô đến gần chiếc cửa, hỏi kẻ đứng bên ngoài: "Ai vậy?"

"Thưa tiểu thư, có tấm thư được gửi đến cho ngài ạ."

Thánh Âm ban đầu còn nghi ngờ xem liệu có phải gã sát nhân biến thái chơi trò đánh đột kích hay không. Nhưng khi nhìn qua mắt mèo thấy đó chính là anh chàng phục vụ viên, tiểu yêu tinh bèn nói: "Đặt nó trước cửa, cậu đi đi."

"Vâng, thưa quý khách."

Sau khi Mồn Lèo xác nhận phục vụ viên đã đi vào thang máy, Thánh Âm ngay tức khắc mở cửa lấy thư đọc. Tùy tiện xé ra, trong đó ghi mỗi một địa điểm.

"Khu nhà hoang số 13, ngõ 2 tại đường Khải Hoàn.

Bốn tiếng nữa hẹn em ở đấy, hoa tử đinh hương ngọt ngào của tôi."

Ở dưới còn đi kèm vài ba bức ảnh chụp. Thánh Âm nhìn thấy người trong ảnh xong, sắc mặt cơ hồ trắng càng thêm trắng.

Nhưng dục tốc bất đạt, cô chỉ có thể kiên nhẫn bình tĩnh.

Khinh thường xì một tiếng. Tiểu yêu tinh cảm thấy kẻ sát nhân làm màu vcl:))). Thời đại méo nào rồi còn bày đặt dùng thư tay?

"Sắp chết rồi mà còn ngông cuồng đến vậy." Ném bức thư lên mặt bàn, Thánh Âm đổ bánh quy cá cho mèo đen nhỏ ăn. Bản thân mình thì cầm áo choàng tắm đi gột rửa thân mình xíu. Sắp đến giờ lên sân khấu rồi, cô phải tút tát lại mình chứ.

Trọng lúc ngâm mình dưới làn nước nóng, Thánh Âm nhíu mày. Giờ cô ấy mới nhớ lại, kẻ sát nhân bắt cóc Roxaane thì thôi đi. Nhưng không dưng lại bắt cóc cả Lôi phu nhân chi vậy. Điều này đã thành công khiến cho các đại gia tộc chú ý, có thể gây bất lợi cho Hải yêu...

Gây bất lợi...

Gây bất lợi cho cô...

Ha ha ha! Mẹ nó, giờ Thánh Âm hiểu vì sao đang hưng phấn truy sát cô ở bên Mỹ thì tên sát nhân đột ngột chạy sang Trung Quốc rồi.

Đây là một thế cờ tinh vi. Kẻ sát nhân ở trong bóng tối, hắn tùy tiện tìm một cơ hội thích hợp là có thể khiến cho tiểu yêu tinh đi lĩnh cơm hộp. Động cơ hắn giết cô rất rõ ràng, hành vi của hắn lại càng rõ ràng hơn. Nhưng Thánh Âm thì không có ngu xuẩn đến vậy.

Kẻ tự cho mình là thông minh thường chết sớm. Hắn ta không có ngoại lệ.

Ngay từ khi biết được thân phận chân chính của kẻ sát nhân, Thánh Âm đã bắt đầu dọn dẹp đường lui cho mình rồi.

Cô không thích cầm dao chém người, khung cảnh máu me chưa bao giờ nhìn đẹp mắt hết. Nhưng nếu giết người bằng độc tính thì...

Ừm, khả năng này hơi khó nói.

_____________________________________

**Anh nhà và chị nhà sắp gặp nhau rùi, a hi hi:33**.