"Ta muốn đi vệ sinh..." Thánh Âm bực mình cực kì. Nhìn cái bô gỗ ở góc phòng, nàng nghiến răng nghiến lợi, trong đầu thầm hận chết Ôn Tử Huyền. Trên người ngoại trừ cái áo yếm với tiết khố ra thì còn có gì để nàng che thân thể đâu? Tuy trong phòng chẳng có bóng dáng ai, nhưng Thánh Âm cũng không thể mặt dày đến độ tự đi tới cạnh cái bô sau đó vạch tiết khố xuống để tè được...
Nhưng cuối cùng, lý trí của cá vẫn không thể nào chiến thắng nổi cơn buồn đái. Nàng đưa mắt dáo dác nhìn quanh căn phòng. Rồi mặt mày đỏ bừng cởi quần ra, ngồi đi vệ sinh...Ách, nếu có ai vào đây chắc nàng nhục xỉu quá! Trông dáng vẻ bản thân giờ có khác gì con súc vật đang bị nuôi nhốt không cơ chứ? Đến cả đi vệ sinh cũng trông hèn kém như vầy...
Nhưng khi ngồi trên bô, chuẩn bị giải quyết nỗi buồn. Thánh Âm rùng mình...
Đau...Mẹ ơi, rát quá!
(*)Bim bim của nàng rát kinh khủng. Còn chưa đi nốt cơn đau đã lan truyền đến dây thần kinh, hại cá tê tái tới buốt con mẹ nó óc rồi!!!
(*) Bim bim: Cách tế nhị nói cái bum búm của phụ nữ ó. ?
Nàng vùi đầu vào giữa hai đầu gối, ôm chặt cơ thể và gắng gượng tiểu tiện cho xong. Sau khi ngồi lâu ở bô đến nỗi cảm tưởng bản thân sắp bị trĩ, con cá mới chịu ngồi dậy, lồm cồm bò trở lại lên giường. Kéo chăn lên chê hết người mình, nàng nhắm mắt vào và tiếp tục nghĩ ngơi...
Mặc dù không biết nô tì nào sẽ là người cầm cái bô đi đổ. Nhưng Thánh Âm không muốn nhìn nữa đâu, thà rằng nàng cứ ngủ tiếp cho rồi.
Chỉ định giả vờ ngủ, ai ngờ lần này nàng lại ngủ thật...Ngoại trừ việc trên cổ có một cái xích sắt, thân thể cột sống hơi ê ẩm thì tất cả những thứ còn lại cũng có thể coi là tạm ổn.
...
Lần thứ hai tỉnh giấc, Thánh Âm phát hiện. Thân thể nàng dễ chịu hơn nhiều rồi. Xem ra lúc nàng ngủ, cái gã cầm thú kia còn biết điều mà bôi thuốc cho nàng đấy. Tuy mở hai mắt thao láo nhưng con cá lại rất lười cử động, cứ thế đơ ra y khúc gỗ mà nhìn chòng chọc lên đỉnh màn trên đầu. Nàng còn chưa có mở lời đâu, vậy mà người đàn ông bên cạnh lại mở lời trước. Chàng đưa một tay lên thu gọn tóc dài của nàng vào một bên, thấy nàng tỉnh, chàng áy náy thấp giọng: "Xin lỗi..."
"À..." Hấp diêm người ta sướng rồi thì xin lỗi??? Cái đồ vô nhân đạo này! Thánh Âm hừ lạnh, ánh mắt không có độ ấm tựa chú búp bê thủy tinh tinh xảo vô hồn: "Ngươi tổn thương ta rồi, đừng nói những câu xin lỗi vô nghĩa nữa."
"Nếu nàng không chọc giận ta, ta chắc chắn sẽ không vì thế tổn thương nàng." Chàng rất đúng đắn lý giải. Miệng mới nãy còn hối lỗi nhưng trong nội tâm lại thầm cảm thấy việc mình làm là điều hiển nhiên. Quả là một loại người dễ dàng khiến người ta muốn tát cho cái mà. Thánh Âm vốn muốn vươn tay sờ sờ cái xích lạnh băng treo trên cổ, không ngờ sờ mãi cũng chẳng thấy gì. Có chăng thì chỉ là băng vải đang cuốn cổ nàng. Một tay Lý Giác Huyền nắm lấy tay cái tay đang sờ cổ của nàng, nắn bóp: "Ta tháo xích rồi. Không có ta ở đây, ta rất không yên tâm về nàng." Đoạn, chàng hài lòng xoa xoa đầu nàng, giống như chủ nhân đang khen ngợi thú cưng của mình vậy: "Ta rất vui khi nàng không náo loạn."
"Nếu ngươi lại đi thì sao?"
"Thì nàng đeo nó vào."
"..." Đấy, xin lỗi làm mẹ gì? Cái kiểu người cố chấp như này!!!
Không gian trong căn phòng lại chìm vào im lặng. Thánh Âm ngẩng đầu nhìn ra ngoài trời, bên ngoài đang là buổi tối. Lý Giác Huyền một tay chống cằm, ngồi đung đưa trên ghế gỗ, chàng hỏi: "Nàng đói chưa? Ăn gì nhé?"
"..." Thánh Âm cúi đầu nhìn quần áo thiếu thốn trên người mình, trầm mặc không nói.
"Ta sẽ tự mang cơm vào." Lý Giác Huyền đương nhiên hiểu nàng xấu hổ cái gì. Bèn ra ngoài cửa tự tay bưng mâm cơm vào. Chàng cầm thìa đũa lên, múc cơm bưng tới tận miệng nàng. Đây không phải là lần đầu chàng tự tay đút cơm cho nàng, nhưng đây đúng là lần đầu Thánh Âm không muốn...để chàng ta đút cho.
Không biết trước đây là do tác dụng tình cổ hay do chính tâm lý bản thân, nhưng Thánh Âm luôn luôn cảm thấy, mỗi khi Lý Giác Huyền múc cơm đút cho mình đều rất đáng yêu, đặc biệt là cái bản mặt đơ đơ nghiêm túc của chàng ta. Mọi thứ từ người chàng khi đó đều có một cái gì đó rất cuốn hút nàng. Nàng dĩ nhiên không cự tuyệt, chàng bảo nàng ăn, nàng liền tận hưởng rất vui vẻ. Song lúc này, nhìn thìa cơm dán bên môi, Thánh Âm chỉ đành cứng đờ há miệng ngậm lấy, nhai cơm một cách khô khốc và cố nuốt nó vào bụng. Nuốt xong miếng cơm đầu, nàng mở miệng: "Nếu ngươi là Ôn Tử Huyền, vậy thì Lý Giác Huyền chân chính đâu?"
Thánh Âm cứ tưởng, ẩn sau bức màn bí ẩn này chính là sự thật Ôn Tử Huyền trường sinh bất tử và sống cuộc sống thay thế Lý Giác Huyền chân chính gì gì đấy. Nhưng nàng không lường trước được, Lý Giác Huyền đang ngồi múc thịt cho nàng lại đạm nhiên bảo: "Ta là Lý Giác Huyền, Lý Giác Huyền là ta."
Bảo sao tình tiết diễn ra có nhiều cái không ăn khớp với kịch bản. Ai bảo nhân vật chính đã tử trận ngay từ chương đầu rồi cơ?
"Ngươi không phải tên Ôn Tử Huyền sao?"
Không ngờ, gia hoả này chỉ mặt lạnh đáp: "Đó là tên của kiếp trước."
Thánh Âm: "..." Lại cái quần què kiếp trước kiếp này gì nữa???
"Nàng không cần phải nhìn ta với ánh mắt kinh dị vậy." Lý Giác Huyền lắc đầu, đút cho nàng thêm miếng rau, chàng mềm giọng: "Ăn đi, ta kể cho nàng nghe. Ta rất vui khi nàng có hứng thú về quá khứ của ta."
Sau đó, trong của bữa cơm, Thánh Âm chỉ việc ngồi yên và ngoan ngoãn nghe họ Lý kể chuyện. Nàng vi diệu có cảm giác như bản thân là trẻ em được nghe người lớn kể chuyện cổ tích đêm khuya ấy.