"Quỷ La Sát sẽ ăn sinh hồn của người sống để gia tăng pháp lực. La Sát là quỷ oán khí nặng nề nhất trong Âm Ty, ngang hàng với Quỷ Dạ Xoa. Trong ba loại quỷ La Sát, La Sát mẹ là nữ quỷ vô cùng lợi hại. Tại vì khi chết, cô ta mang theo oán khí của thai nhi trong bụng đi cùng, mẹ con cộng hưởng...Quả thật cực kỳ trâu bò." Lão Tú Ông đã sớm vứt bỏ bộ dạng ông già lọ mọ khú đế, phi như bay trên đường. Vừa chạy vừa giải thích cho đồ đệ ngốc. Mà y ta cũng thật là...biết cách giữ hình tượng quá đi. Trong tình huống nguy cấp này mà tướng chạy của y vẫn uyển chuyển thướt tha đến vậy...
Thánh Âm do thiếu thốn nội lực nên đã sớm thở hụt mất mấy hơi. Nàng đưa tay lau lau mồ hôi trên trán, mệt mỏi hỏi: "Thế sư phụ có giải quyết được không? Trông người kinh nghiệm đầy mình chưa kìa!"
Trời cao thật phụ lòng kì vọng của cá làm sao, Lão Tú Ông chỉ quắc mắt, cao giọng: "Ta mà làm được thì chúng ta cũng đâu cần chạy trốn!!!"
Nhưng bước chân của hai người họ đã sớm dời khỏi Mai viện. Cớ sao trăng máu trên đầu vẫn chưa tan biến?
"Chúng ta bị lạc trong bí cảnh của Thước Đo Trời rồi." Lão Tú Ông ra hiệu dừng chân, tại vì lúc này có chạy bao xa cũng vô dụng. Cái quan trọng ở đây là phải tìm được cách thoát dời bí cảnh. Sau đó y tiếp tục giải thích cho Thánh Âm nghe. Hoá ra thứ được gọi là Thước Đo Trời này từ thời mấy trăm năm trước là pháp bảo có một không hai của phái Thanh Chân giáo. Thước Đo Trời tạo ra trăng máu, có thể dựng lên trận pháp luyện quỷ La Sát. Nếu thứ pháp bảo này mà nằm trong tay Chánh pháp thì nó sẽ chính là một loại công cụ tuyệt vời cho việc hàng yêu phục ma, diệt quỷ giết quái. Ngược lại, nếu nó rơi vào tay hội Tà pháp thì hậu quả khó có ai lường được, chỉ e là nhân gian sẽ phải nổi lên một trận gió tanh mưa máu.
"Thế tại sao...nó lại nằm trong tay Lý Giác Huyền ạ?" Thánh Âm có nghĩ nát óc cũng không thể nào liên hệ hình ảnh Lý mặt đơ cả người đầy lệ khí luôn luôn cầm kiếm với mấy thứ tà thuật này được?
"Ta không biết. Lẽ nào sau lưng gã có cao nhân chỉ điểm?" Lão Tú Ông cũng khá hoài nghi. Y nhìn quanh, chỉ thấy cây cối gió lạnh heo hắt thổi mạnh. Bốn phía không một ánh đuốc, không một bóng người. Như thể bọn họ đã lạc vào vùng đất chết vậy. Y nhíu mày, trong trường hợp này dù sợ hãi đến mấy cũng không được tỏ ra sợ hãi. Nỗi sợ lấn át lý trí rất không tốt: "Con ở vương phủ hơn năm trời rồi? Có thấy chỗ nào đáng nghi không?"
"Đáng nghi?" Cá Âm khó hiểu: "Đáng nghi như thế nào?" Nàng đưa tay vuốt cằm suy ngẫm. Dường như đã nghĩ thấu, đầu óc đã thắp sáng rồi, Thánh Âm đập hai tay vào nhau, hứng chí nói: "Là Nam viện!"
"Nam viện?"
"Đúng, là Nam viện." Sau đó, con cá liến thoắng kể cho sư phụ nghe xem cái nơi Nam viện kia bí ẩn thế nào? Đáng sợ ra sao? Lão Tú Ông nghe xong mà cũng gật đầu công nhận: "Xem ra bây giờ chúng ta phải đến đó một tí rồi."
"Bây...bây giờ sao?" Thánh Âm run giọng, mẹ nó trời thì tối, Nam viện âm u, đêm có trăng máu. Hoàn cảnh xung quanh cũng biết tạo điều kiện quá đi, nàng sợ nàng chưa kịp đến Nam viện đã đau tim mà ngất mất.
Nhưng Lão Tú Ông lại tỏ ra cực kì hứng thú với toà Nam viện nọ, y chắp hai tay: "Nếu không đi thì không thoát được. Đi thôi đồ đệ, con dẫn đường đi."
Xí, Thánh Âm nhăn mặt. Xem ra sư phụ còn có chút lương tâm, cầm đâu ra một cây đèn lồng sáng bừng. Trong tràng cảnh tối tăm thế này ấy, một ngọn lửa nhỏ le lói cũng khiến con người ta yên tâm hơn nhiều rồi.
Hết cách, vì muốn sống. Cá Âm đành làm chuột bạch dẫn đường. Nhưng nàng cũng hơi hoang mang, nhỡ đâu đang đi trước lại có con quỷ La Sát nào đó xông ra cắn đứt cổ nàng thì sao?
Hic hic, họ Lý khốn nạn! Để bà đây tóm được ngươi, bà đây phải đá đít ngươi một cái cho hả giận mới chịu!
...
"Con bảo với ta, cái nơi hoang tàn đến cả chó cũng không muốn ngó này là tòa viện lão vương gia ở?" Lão Tú Ông cũng bị bề ngoài nát bét xập xệ tối tăm của Nam viện dọa cho sợ: "Gì chứ? Lão vương gia có máu tự ngược à?"
"Ây, chính miệng Lý Giác Huyền đã xác nhận vậy mà. Khi đó chàng ta còn cảnh cáo con không được tùy tiện đi vào đây nữa." Đoạn, nàng trỏ tay vào cánh cổng gỗ nọ: "Cửa ra vào phải gõ mới mở được."
Lão Tú Ông đi đến gần, Thánh Âm rụt rè cầm đèn lồng bò theo sau. Y rờ rờ ổ khoá cửa hồi lúc, mới trầm giọng: "Khoá trong rồi."
Sau đó, y không suy nghĩ thêm mà lập tức đưa tay gõ cửa.Trong màn đêm, duy nhất chỉ có hai ba tiếng cốc cốc vang vọng, thật sự khiến trái tim yếu đuối của cá đập mạnh thình thịch. Nàng hít sâu một hơi đầy căng thẳng, nhanh nhẹn núp dưới bóng lưng của sư phụ. Đầu óc thầm mong người mở cửa sẽ là vị tổng quản già nọ...
Quả thật rất nhanh, sau khi gõ cổng năm tiếng. Bên trong đã có tiếng động lạch cạch mở khóa. Lão Tú Ông không hề cảm thấy thoải mái, cơ bắp trên người y không khỏi gồng lên căng cứng do quá đề phòng. Y trầm trọng lui người về phía sau, Thánh Âm cũng đành lui theo. Tự dưng, bên cổng xuất hiện ánh đèn được một bàn tay nhăn nheo cầm ra, đèn vàng chiếu tới, gương mặt già trắng hếu của lão tổng quản dần hiển hiện. Lão đứng đó, giơ giơ cây đèn, như một sinh vật không có sức sống. Miệng lão vẫn luôn vang lên những thanh âm gầm gầm gừ...
Ừm, vì đã thấy qua cái cảnh tượng Lý An Na bị rạch bụng treo cổ rồi nên...nhìn lão tổng quản thế này trông còn đáng yêu chán.
Mà Lão Tú Ông khi đã nhận ra tình huống bất thường của lão già, cũng không nói gì nhiều mà lấy luôn trong hòm thuốc ra một lọ chu sa ngâm máu chó đen. Y nhúng ngón tay vào đó, nhanh nhẹn điểm một nốt lên mi tâm lão. Lão già vừa nãy còn đang gầm gừ bèn đứng đơ ra y khúc gỗ.
Giải quyết xong xuôi lão tổng quản, thô bạo giơ một chân đạp bay xác lão, Lão Tú Ông kéo Thánh Âm đi vào toà Nam viện. Tuy khung cảnh bên trong rất mù mờ, nhưng nàng vẫn nhận ra đâu là căn nội thất của lão vương gia. Không như con cá nhát gan chần chừ sợ ma các kiểu con đà điểu. Hành động tác phong của Lão Tú Ông lại nhanh như bão vũ, gió rền sấm cuốn, thoắt cái đã bới tung cả cái toà Nam viện này lên rồi. Y hùng dũng đi vào căn nội thất của lão vương gia, lật màn trướng trên giường...
Thánh Âm ngây người nhìn vào cái giường gỗ lim bụi bặm, nàng suýt thì kêu hú hồn, kinh hãi lấy tay bịt miệng.
Là...là một chiếc xác khô gầy trơ xương. Hai má của tử thi hõm sâu lại, đôi mắt lồi to. Gương mặt đó dữ tợn vô cùng, phải chăng nạn nhân đã phải chứng kiến điều gì kinh khủng trước khi chết nên xác chết mới có biểu cảm vậy ư?
"Người này bị hút sạch tinh khí mà chết."
"Ớ...Hút tinh khí." Nỗi sợ hãi cùng cực của Cá Âm lại bị chuyển hướng sang cuộc trò chuyện với sư phụ: "Người nói thế...Có khi nào Lý Giác Huyền là nhện tinh trong truyền thuyết chuyên đi hút tinh khí đàn ông không?"
"Có cái rắm ấy!!!" Con nhóc này! Nghĩ thế cũng nghĩ ra được...
Ừm, có điểm muốn cười!