"Tình cổ? Tình cổ gì cơ? Con nhớ A Huyền." Thánh Âm như thể bị thiểu năng ấy, mở mồm cũng "nhớ A Huyền", ngậm miệng cũng "nhớ A Huyền". Lão Tú Ông nhìn bộ dạng si tình ngớ ngẩn của nàng mà hận không thể vung tay tát bẹp cái vào mặt con cá này. Y nghĩ mẩm, nếu y không giải được tình cổ, thì có nói gì đi chăng nữa con bé nghe cũng không thấu đâu.
Bỗng dưng, một cục bông đen nằm trên giường khẽ chuyển động. Một đôi mắt xanh đen tròn xoe hiện ra, chớp chớp. Lão Tú Ông mắt đối mắt với con mèo đen nhỏ đó: "Này nhóc..."
"Meo mẻo mèo meo." Mồn Lèo đương nhiên là dỏng tai lắng nghe. Quả nhiên con mèo này rất linh tính. Y nhìn nó, nhẹ giọng: "Tí nữa nhóc giúp ta làm một chuyện nhé?"
"Meo." Chuyện gì?
"Ừm..." Trên gương mặt điển trai tuấn tú của Lão Tú Ông dần dần nở nụ cười không đúng đắn: "Chuyện đại sự về đồ đệ ngốc của ta."
Mèo đen nhỏ ngồi dậy, liếm liếm đệm thịt ở chân, nó nghếch mặt, ý tứ ra hiệu cho Lão Tú Ông rất rõ ràng. Nhà ngươi đó! Có rắm mau thả. đi! Y nhìn dáng vẻ ngạo kiều của con mèo này, trong lòng thật ngứa ngáy. Cảm giác muốn xách Đũy Mèo và ném văng nó ra ngoài cửa sổ.
"Được rồi. Tí nữa... chúng ta sẽ làm như này...như này...Và cuối cùng là như này..."
Ây dà, khung cảnh một người đàn ông thân cao bảy thước cúi mình nói chuyện vớ vẩn với một chú mèo nhỏ trông thật khôi hài làm sao!
...
"Âm Tử..." Sau một hồi loay hoay lục lọi tìm đồ trong hòm thuốc, Lão Tú Ông cuối cùng cũng lấy ra được đồ cần thiết. Y gọi đệ tử, rồi nhân lúc Cá Âm không để ý, y cầm kim châm cắm một cái ra sau gáy nàng. Tức khắc, Thánh Âm mới nãy còn đang lẩm bẩm những câu chữ linh tinh bèn gục đầu xuống ngất xỉu.
"Được rồi nha." Mặt Lão Tú Ông không hề đổi sắc, cởi hết áo trong áo ngoài của Thánh Âm ra, khiến nàng ấy lộ ra hai bầu ngực trần trụi. Y móc từ đâu sáu cái kim châm, bắt đầu cẩn thận tỉ mỉ chích lên từng huyệt đạo. Ngay khi mũi kim của y cắm vào vùng da phủ lên một bên trái tim cá. Mặt cá đang hôn mê khẽ nhăn lại, sau đó nàng đột ngột phụt mạnh ra một ngụm máu. Song, Thánh Âm vẫn không hề tỉnh, một mực nằm yên trên giường.
"Méo!" Mèo đen nhỏ ở bên cạnh thấy con Sen của nó ói ra cục máu tươi, nó liền tỏ vẻ phi thường cáu kỉnh mà giơ móng vuốt cào lên chân Lão Tú Ông một cái.
Phi, cái lão bất tử đáng ghét! Con Sen nôn sạch máu thì sao giờ?
Nhưng Lão Tú Ông hiển nhiên không thèm chấp nhặt với Mồn Lèo. Y rút hết kim châm ra, chau mày: "Cổ trùng này mới vỡ trứng. May là nó còn chưa có trưởng thành."
Y nhanh chóng lấy ra một lọ thuốc, đổ ộc vào mồm cá và ép nàng uống hết. Sau đó y dùng tốc độ bàn thờ mặc lại áo yếm áo khoác cho nàng. Xong xuôi, y bật người ra xa, đứng cạnh Mồn Lèo và xem kết quả của mình.
Nói thật lòng, Lão Tú Ông có hơi lo lắng. Tại vì đây là lần đầu y đi giải trùng cổ. Giải trùng cổ mà không cẩn thận khéo sẽ khiến cho người chịu cổ đi đời nhà ma thì chết!
Thuốc bắt đầu đi sâu vào cổ họng Thánh Âm. Một mèo một người cùng ngồi nơi góc phòng nhìn chòng chọc nàng thiếu nữ nằm trên giường. Nhưng dường như có vấn đề gì đó không đúng hay sao í, thuốc giải vẫn chưa có tác dụng ư? Khoảnh khắc mà con Đũy Mèo định nhăn mặt hỏi tội Lão Tú Ông, hỏi xem y làm ăn như thế nào. Ai dè mồm còn chưa kịp kêu mẻo mèo meo thì con Sen tự dưng bật người nổi dậy y xác sống. Nàng lảo đảo nhảy khỏi giường, khụy gối, sau đó nôn ra hàng đống máu...
Máu chảy từ miệng ra rất nhiều. Thánh Âm dù có muốn khống chế cái miệng mình ngừng cũng không nổi. Nàng giơ một tay siết chặt cổ họng, mặt mày đầy vẻ khó coi...
"Oẹ...Oẹ..." Đang mải hộc máu, tự dưng Thánh Âm kinh hoàng trợn hai mắt. Nàng cảm nhận được, trong cổ họng nàng, có thứ quái quỷ gì đó đang thầm ngoe nguẩy. Eo ơi! Trong đầu lại nghĩ đó là con sâu con giun gì đấy, con cá không thể tránh khỏi buồn nôn, nôn càng thêm hăng.
Quả nhiên...Cá Âm nôn đến đỏ cả hai mắt. Nàng ngây người trông thấy, trong bãi máu nôn mà mình vừa ói ra...Có một thứ gì đấy rất nhỏ bé đang lúc nhúc. Thứ này vừa chui khỏi miệng, Thánh Âm bèn hết buồn nôn luôn rồi. Nhưng trời ơi! Coi kìa! Cái thứ mà vừa tuôn khỏi mồm nàng...Nàng muốn ói xỉu quá đi thôi!
Con sâu nhỏ chìm trong bãi máu đang thoả thích lăn lộn. Nhưng chỗ máu này hơi bẩn, mà nó lại thích máu thịt tươi ngon hơn. Thế là sâu ta bèn tung mình, nhảy tiếp vào mồm cá để kí sinh. Nhưng Lão Tú Ông sao có thể để cho mọi chuyện sắp thành rồi còn bị phá bĩnh. Y phất tay, đẩy mèo đen nhỏ ra. Mà Mồn Lèo cũng chạy rất lẹ, nó tựa như siêu nhân gao tung móng vuốt. Đập bẹp con sâu mập mạp xấu xía nọ.
Đập một lần chưa đủ, mèo đen nhỏ còn đập đập thêm mấy cái nữa. Nó dùng móng vuốt đẩy sâu ta ra ngoài, rồi trực tiếp dùng cái đuôi đầy lông hành hạ sâu nhỏ đến thoả thích. Mèo đen nhỏ không hổ là mèo thần mà. Chứ nếu đây là một con meo bình thường thì đã sớm bị sâu ta quật cho rồi.
"Con cảm thấy thế nào? Tỉnh chưa?" Lão Tú Ông xé một mảng lớn góc váy của nàng Xương Rồng đang xỉu dưới đất. Dùng nó để thấm máu đen trên sàn, nhìn sắc mặt trắng như ma của đồ đệ ngốc, y quan tâm hỏi.
Thánh Âm kinh hoàng trợn mắt vuốt ngực, lồm cồm bò lên giường. Nàng nhìn con sâu béo múp míp đang bị mèo cưng chơi đùa, vẫn chưa thể tin nổi: "Con sâu đó là tình cổ?"
"Ừ. Một khi con bị hạ cổ rồi. Nếu con muốn dời xa người hạ cổ, con sẽ bị nó cắn nuốt. Nếu con nhớ nhung người hạ cổ, sâu sẽ uống máu con. Dần dần, con sẽ yêu người hạ cổ đến chết đi sống lại. Mạng sống con dần dần phụ thuộc vào kẻ hạ cổ. Con sẽ không còn là chính mình nữa." Nói tới đây, nhìn con sâu béo đang bị Mồn Lèo chơi đùa kia, Lão Tú Ông mỉm cười: "May thay tay nghề hạ cổ của đối phương lần này còn non nớt. Chứ nếu mà cao thâm hơn nữa, e là vi sư sẽ phải tốn sức một thời gian dài đấy."
"Là Lý Giác Huyền..." Nghĩ đến cái cảnh tượng mà bản thân khóc ầm lên gọi tên Lý Giác Huyền, mặt Thánh Âm bèn thối hoắc như phân chim. Mẹ nó! Nói lại khi ấy nàng nhớ họ Lý kia tới phát điên! Quả là kì quặc quá mà! Ra là bị chàng đụng tay đụng chân!
Nhưng tại sao lại vậy nhỉ? Lý Giác Huyền này...hạ tình cổ lên người nàng thì có lợi lộc gì với chàng đâu chứ?
Nhận thấy ánh mắt hoài nghi cá dành cho mình, Lão Tú Ông dậm chân: "Đừng nhìn ta. Bà đây sao biết được lý do phu quân con hạ cổ con chứ." Đoạn, y hềnh hệch cười cười liếc Thánh Âm, giọng điệu nghe rất ngả ngớn: "Đừng nói với ta là con không chung tình nha~."
"Người đừng nói nữa." Sau khi tỉnh táo, Thánh Âm u sầu không thôi. Nhìn sang con sâu đang bị mèo đen nhỏ đùa nghịch, nàng hỏi: "Sẽ như thế nào nếu như...con sâu kia chết."
"Chết thì chết thôi." Lão Tú Ông nhún vai đáp: "Người hạ cổ đương nhiên phải chịu báo ứng bị phản phệ."
"Phản phệ như thế nào?"
"Mất mạng nha."
"Ác vậy luôn?"
"Tự gây nghiệt, không thể sống. Nếu con mà không được ta giúp, con còn chịu nhiều cảnh khổ hơn ấy. Ngồi đấy mà thương tiếc."
"Được rồi. Sư phụ đừng mắng con." Thánh Âm gật gù: "Nghĩ đến cảnh tim con sẽ bị con sâu kia cắn nuôt..." Cá rùng mình: "Quá đáng sợ rồi, hu hu..."