[Mau Xuyên]: Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

Chương 190: Phận làm bia đỡ đạn của Cá Âm (18)




Quả nhiên cảm giác của Thánh Âm không sai mà. Chỉ thấy Lão Tú Ông cười hềnh hệch nhìn nàng, đưa ánh mắt đá lông nheo piu piu, thật là một cái nháy mắt lả lướt phong tình, tựa gió xuân bay.

Đây chắc chắn là lão bê đê đó. Con cá cam đoan 100%. Tại vì cả cái thế giới cổ đại với hàng đống nam nhân khô khan, trọng nam khinh nữ này, chỉ có mỗi Lão Tú Ông là người đờn ông bê đê đối xử với nàng khác biệt nhất thôi.

Thánh Âm ngớ người...

Mà không chỉ Thánh Âm ngơ người, Lý Giác Huyền cũng "ngớ người" theo luôn. Nhưng chàng ta chưa có "ngơ người" quá một giây, vẻ mặt lại biến đổi xoành xoạch. Cái gì mà tình yêu cơm tró ngọt ngào mới đây liền bay không còn một mống. Sát khí âm trầm quỷ dị đó theo thói quen lại phun tào, hận không thể đem tất cả những người sống đang đứng trong phòng băm thành thịt vụn vậy...

Khoé môi đang tươi cười trên cái mặt thanh tú của Đoan Thanh Ngọc cứng đờ. Mặt gã tái xanh, lấm lét đưa mắt nhìn lén sắc mặt Lý Giác Huyền...Nhưng thực sự, gã chẳng hiểu nổi chàng ta đang nghĩ gì.

"Lui." Lý Giác Huyền lạnh lùng hạ lệnh đuổi người. Thế là hai gã đàn ông này như thể được ban ân, khúm núm còng lưng lùi đi. Thậm chí đến khi cả cửa phòng được dần khép lại, Thánh Âm còn cảm nhận được Lão Tú Ông đang nháy nháy mắt phải với mình kia kìa. Nàng không nhịn được, bụng dạ thầm bĩu môi, cái lão già này ở đây, không phải là theo bước chân môn khách Đoan Thanh Ngọc ra vào phủ vương gia đấy chứ?

À, hai con hàng đó cuối cùng cũng lăn. Vậy là trong gian phòng chỉ có mỗi đôi phu thê Huyền - Âm. Chuông cảnh báo trong đầu con cá không ngừng inh ỏi kêu vang, báo động ầm ầm mãnh liệt. Mà tên Lý mặt đơ nọ vẫn cứ ngồi im cạnh thư án, một dạng dáng vẻ sát khí đằng đằng muốn vung kiếm chém người. Nàng thở dài, tên này lại làm sao thế? Không phải mới nãy còn ổn à? Trưng ra cái khí thế lấy thịt đè người này là muốn hù chết cá hay gì?

Thánh Âm ngồi cạnh chàng, nhìn bát canh gà vẫn còn đang bốc hơi nóng trước mặt. Nàng đẩy đẩy về phía chàng, ánh mắt lưu ly hoa tím chớp chớp. Ý tứ rất rõ ràng, đang mời ngươi ăn đấy, ngươi mau ăn đi!

"Hừ!" Hiển nhiên, Lý Giác Huyền đến cả mi mắt cũng không thèm chớp. Chỉ hừ lạnh một tiếng như thể cảnh cáo, sau đó chàng ta tiếp tục cúi đầu, giải quyết sự vụ trên bàn.

Đây là...có bệnh hả? Hay không muốn uống canh?

Thánh Âm nhất thời chưa hiểu, nàng hướng ánh mắt đến sườn mặt lạnh lùng của Lý Giác Huyền. Kì quái, nàng nhìn chằm chằm chàng ta lâu vậy rồi...Thế mà chàng vẫn không thèm liếc tới nàng!

"A Huyền, chàng không định ăn ư?" Thánh Âm kéo kéo ống tay áo chàng ta, nàng không hề nhận thức được hành vi này của mình trông giống như thê tử đang làm nũng lấy lòng người phu quân. Cứ thế thản nhiên nhíu mày dẩu môi, ánh mắt tràn đầy kì quái. Đúng, không phải là uất ức đâu, mà là kì quái đó: "Chàng không ăn thì...thiếp thân ăn nhé?"

Canh gà mờ lèm mờ lèm quá, đổ đi thì phí.

Nói đến đây, Lý mặt đơ cuối cùng cũng chịu liếc nàng rồi. Nhưng việc tiếp theo diễn ra càng khiến con cá không hiểu nổi tính khí thất thường của chàng ta. Chỉ thấy Lý Giác Huyền ngạo kiếu hếch mặt "Hừ" thêm một tiếng. Sau đó chàng ta một tay bưng bát canh gà, đặt sang phía khác, tránh khỏi tầm tay Thánh Âm. Xong chuyện, người đàn ông lại trở về trạng thái làm việc. Dường như hoàn toàn quên mất cô gái ngồi cạnh mình.

"..." Tâm tình của tên gia hỏa không bình thường.

Trước đây, trong mắt Thánh Âm, vào đêm động phòng gặp Lý Giác Huyền. Nàng cảm thấy chàng là một tên đàn ông mặt lạnh tra công, không hề nổi xuân tâm nhộn nhạo mỗi khi tiếp xúc gần với nữ sắc.

Ừm...Chàng ta là một tra công...

Lại là một tra công to xác có tâm hồn bé gái màu hồng. Thích mặc quần áo trang điểm cho nàng.

À, còn lần đi tắm...

Chậc chậc...

Hệ thống chủ đọc được suy nghĩ ngớ ngẩn của con cá, suýt nữa nhịn không được mà há mồm cười ầm lên. Cái quỷ gì cơ?

Tra công to xác? Có tâm hồn bé gái màu hồng?

Mẹ nó! Nếu phần tử kì quái như gã Lý Giác Huyền này mà sống ở hiện đại thì đã sớm bị báo án lên cảnh sát vì tội quấy rối tình dục rồi. Không hiểu sao con cá ngu ngốc kia nhét gì trong đầu mà có thể liên tưởng hình ảnh gã đàn ông cả người nhuốm đầy lệ khí với hình ảnh...tra công to xác có tâm hồn bé gái màu hồng???

Hệ thống chủ khó hiểu...Túc chủ nhà nó mắc hội chứng Stockholm từ khi nào mà sao nó không biết nhỉ?

Xét thấy tâm trạng của Lý Giác Huyền giờ không đúng, Thánh Âm muốn mở đường lui quay về nội viện. Đằng nào gặp Đoan Thanh Ngọc gặp cũng gặp rồi. Còn chuyện chọn tân lang cho Lý An Na, đêm nay nói cũng được. Chỉ là suy nghĩ muốn dời khỏi Lý Giác Huyền mới nảy sinh, không dưng trong lồng ngực Thánh Âm xẹt qua một tia nhức nhối. Tia nhức nhối này rất quen thuộc, cứ như có ai đó cầm kim châm chích vào máu thịt trái tim vậy. Nàng bèn nhíu mày thật chặt, sắc mặt hồng nhuận thoắt cái trở nên vô cùng khó coi...

"Âm Âm sao thế?" Ngoài mặt cứ tỏ ra không thèm nhìn nàng ấy, nhưng sâu bên trong nội tâm của Lý Giác Huyền vẫn rất thèm khát nàng. Ánh mắt chàng cứ một tí là sẽ lén liếc nàng một lần. Nhận thấy hành động đưa tay siết ngực đầy đau đớn của Thánh Âm, họ Lý lại đổi sắc mặt, lo lắng đưa tay ôm lấy bờ vai nàng: "Âm Âm..."

"Thiếp không sao." Con cá nhăn mặt: "Chỉ là ngực...ngực có chút đau."

Lý Giác Huyền nghe vậy, đáy mắt ẩn chứa ý lạnh quái dị. Vành môi chàng ta hơi cong cong thoáng vẻ hưng phấn, song để không cho Âm Âm thấy vẻ mặt này của mình. Chàng ôm nàng vào lòng, vỗ về: "Để mai ta mời lang y đến khám cho nàng xem. Đừng sợ, ta ở đây..."

Ta vẫn luôn ở đây, đợi chờ nàng quay đầu.

Chỉ là có một số chuyện...vĩnh viễn không thể thay đổi. Dù cho ngươi đã cố gắng tìm mọi cách để đi ngược ý trời, chung quy vẫn không thể thoát khỏi hai chữ "số phận".