[Mau Xuyên]: Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

Chương 172: Phiên ngoại - Đến chết vẫn không thể gặp lại em (End)




Quyển sổ đây có gì đó rất cuốn hút người nhìn, La Huy theo bản tính tò mò, cầm lên và mở ra. Dorich và bà tiến sĩ già ở bên cạnh cũng nhìn theo.

Hoá ra trong sổ cũng vẽ hàng đống chi tiết của một bản thiết kế. La Huy dùng ngón tay lướt thật nhanh, thoắt cái, đã đi đến trang cuối của quyển sổ. Bất chợt, bà tiến sĩ già kia ra hiệu cậu ngừng tay, chỉ vào một dòng chữ ở trang giấy cuối, tò mò hô to. Thiệt tình, bà già này, già đầu rồi mà nói to thế bộ không sợ đau tim à?

Bà ta chỉ chỉ: "Ở đây có một dòng chữ này. Giáo sư Dorich, ông đọc được không?"

"Để tôi xem nào." Dorich nhận lại quyển sổ nhỏ từ trong tay La Huy. Bắt đầu nhíu mày nhận diện mặt chữ. Ai bảo ông ta là người duy nhất ở đây có thể đọc được ngôn ngữ của người viễn cổ chứ, nên ông ta đành là kẻ phiên dịch trước vậy. Tầm mắt tìm tòi một lúc một hồi, ông ta mới chầm chậm nói: "(*) *Âm Âm, đoá hoa tuyết của tôi. Đến cuối cùng tôi vẫn không thể gặp lại em*."

(*) Đoạn này giáo sư Dorich nói bằng tiếng Trung cổ nên đám La Huy không hiểu.

"Là sao? Ngài dịch cho tôi hiểu coi nào." Bà tiến sĩ già kéo ống tay áo ông ta, đề xuất.

Giáo sư Dorich bèn chậm rãi đọc lại, bằng ngôn ngữ Tinh Tế: "Trong này ghi là 'Âm Âm, đoá hoa tuyết của tôi. Đến cuối cùng tôi vẫn không thể gặp em'."

Thậm chí sau khi nói xong cái câu này, vẻ mặt ông ta còn tràn đầy vi diệu. À...cả cái mặt La Huy trông cũng vi diệu không kém. Bà tiến sĩ già nọ đã sớm lâm vào trầm tư, làm gì để ý gì đến sắc mặt cổ quái của hai người này nữa.

La Huy cùng giáo sư Dorich đồng thời hướng ánh mắt, cả hai người họ đều nhìn chằm chằm vào Quân Miêu ngoan ngoãn đứng ở một xó nãy giờ.

Hình như mẹ thằng nhóc này cũng tên Thánh Âm?

Quân Miêu nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu mà chớp mắt ngây thơ nhìn lại hai người họ: "Sao ạ?"

"Không có gì." Giáo sư Dorich xua tay: "Con cứ chơi tiếp đi, chờ thầy chút nữa."

Trên đời cũng có nhiều người tên Âm Âm mà nhỉ?

"Tôi nhớ ra rồi." Không khí trong phòng vốn đàn im ắng, bất chợt bà cô tiến sĩ già vỗ đùi bốp một cái, hứng chí mở miệng: "Đã từng có một giai thoại truyền kì về tình yêu của vị tiến sĩ này đấy."

"Là gì thế ạ?"

"Nghe bảo là vào thời điểm tận thế năm 2300. Vợ của vị tiến sĩ này đã chết một cách thảm hại. Ông ấy là một người chồng yêu vợ, rất không chấp nhận nổi cái chết của bà ấy. Thế nên ông đã dành cả đời để phát minh ra cỗ máy thời gian hòng vượt thời gian gặp lại vợ mình."

Bà tiến sĩ già kể đến đoạn này, giáo sư Dorich lại tiếp lời. Giọng điệu của ông ta mang vẻ tiếc nuối, tiếc nuối cho một nhà khoa học si tình: "Tôi có nghe qua về đoạn giai thoại này rồi. Cỗ máy thời gian không vận hành được. Mà lúc đó vị tiến sĩ này cũng già quá, sức không còn nữa mà sáng chế. Đến cuối cùng, ông ấy ôm tương tư thành bệnh, ra đi. Về sau Giải phóng quân tìm được phòng thí nghiệm của ông ấy, hình như còn thấy luôn cả xác của ông."

Chuyện tình của vị tiến sĩ này còn được chuyển thể thành phim kìa.

Trong đám giáo sư, La Huy là người trẻ tuổi nhất. Dù cho cậu ta là một kẻ sở hữu IQ cao siêu phàm, nhưng xét về độ trải đời, cậu ta không thể sánh với hai người còn lại: "Vị tiến sĩ này tên là gì ạ?"

"Ông ấy tên Đường Ám, người từng nhận giải Nobel Vật lý học vào năm hai mươi tuổi." Đôm đốp trả lời, bà tiến sĩ già hướng ánh mắt tán thưởng nhìn La Huy: "La tiến sĩ, trước cậu, thì ông ấy là người trẻ tuổi nhất được ẵm giải Nobel trong lịch sử đấy."

"Đường Ám..." La Huy nuốt nước bọt, nhìn vào quyển sổ trong tay, lật lại những trang giấy trước, mím môi không nói gì.

Bà tiến sĩ già thở dài: "Tôi cảm thấy vị Đường tiến sĩ này cũng quá thách thức bản thân rồi. Nếu cỗ máy thời gian dễ làm đến thế, há chăng tất cả nguyên tắc trong Vũ trụ sẽ bị bẻ cong à?"

Làm khoa học, cũng nên có nguyên tắc của riêng mình.

Giáo sư Dorich bồi thêm câu: "Chả thế sao! Cỗ máy thời gian dù cho làm ra được, cũng chưa chắc vận hành nổi."

Đây cũng chính là lí do, dù cho có sẵn bản thiết kế được vẽ ra trong quyển sổ, cũng chẳng có nhà khoa học nào ở Tinh Tế đi tìm cách phát minh ra cỗ máy thời gian cả.

Bọn họ mải mê lắc đầu thở dài, lại không hề để ý đến cái biểu cảm tràn ngập khí chí trên mặt La Huy. Đáy mắt cậu ta lấp lánh bao vì sao, nhìn quyển sổ da nhỏ nắm trong tay như thể đang nhìn bảo vật đời mình vậy...Hình như, cậu ta đã tìm được mục tiêu khoa học mới rồi.

Đứng dựa thân hình nhỏ bé vào giá sách, khoanh hai tay lại, Quân Miêu bèn lướt tầm mắt nhìn gương mặt hứng khởi của chú La. Đôi con ngươi đen thẫm của nhóc ta trở nên trầm lặng lạ kì, đây là một vẻ trầm lặng mà không nên xuất hiện ở ánh mắt của một đứa bé ba tuổi.

...

Mấy giờ đồng hồ sau, giáo sư Dorich đem Quân Miêu trả cho mẹ nhóc.

Thánh Âm ngồi lái phi cơ bon bon bay bay trong không gian vũ trụ. Ngâm nga hát một bài hát mới nổi, con cá chợt phát hiện. Có vẻ như hôm nay Mập Địch im lặng hơn mọi khi thì phải...

"Con yêu?" Cá Âm bẻ vô lăng, vừa lái phi thuyền vừa hỏi cục cưng: "Con có tâm sự gì ư?"

"Không ạ." Quân Miêu ngắm nhìn các vì tinh tú lấp lánh chuyển động trên nền vũ trụ tối đen. Nhóc nghiêng đầu, hỏi: "Mẹ có tin cỗ máy thời gian có thật không?"

Thánh Âm đương nhiên lắc đầu rồi: "Không tin. Ở Viện nghiên cứu có gì à, con yêu?"

"Không ạ." Quân Miêu cứ một câu "Không", hai câu "Không", nhưng cái bản mặt của nhóc đã bán đứng tâm trạng nhóc rồi. Thánh Âm bao dung nở nụ cười thật xinh đẹp, bật chế độ tự động lái trên phi cơ. Cô dời khỏi ghế lái, quay đầu ôm lấy Quân Miêu vào lòng, dịu dàng vỗ ngực nhóc: "Con đang rất buồn. Mẹ thấy được điều đó. Không thể nói cho mẹ sao?"

Nhóc tì cọ cọ vào ngực mềm của mẹ, lắc lắc đầu: "Không cần đâu mẹ. Một chút chuyện trẻ con thôi mà. Khi con nghĩ thông suốt rồi còn sẽ nói với mẹ nha."

"Ừm."

Quân Miêu suy nghĩ hôm đó cả ngày, cuối cùng cũng quyết định không kể ra cho Thánh Âm câu chuyện về vị tiến sĩ Đường Ám đó cho mẹ nghe...

....

"*27 -3- 2423*.

*Âm Âm, đoá hoa tuyết của tôi. Đến cuối cùng tôi vẫn không thể gặp lại em*."

Thời không sai lệch...tôi đã hao tổn cả một đời nhưng lại vĩnh viễn không thể tìm thấy em.