"Con tôi đó...Một ngày nọ, tôi tỉnh dậy. Thằng bé đáng lẽ phải nằm ngủ cạnh tôi, nhưng nó đã hoàn toàn biến mất..." Kể đến chuyện về Quân Miêu, giọng điệu Thánh Âm lạc hẳn đi.
"Thế em có tìm được thằng bé không?"
"Không. Tôi tuyệt vọng. Chỉ có thể an ủi bản thân rằng, có lẽ bé cưng đã quay về Tinh Tế. Có thế, tôi mới cảm thấy dễ chịu hơn." Thánh Âm kể xong, sau đó im lặng không nói. Mà bàn tay cô từ nãy giờ vẫn cứ vô thức chọc chọc đùa nghịch gương mặt Đường Ám...
Không biết tên yêu quái này cũng đang nghĩ về cái gì, vẻ mặt anh trở nên trầm tư hơn hẳn. Dưới đáy mắt anh, rất nhiều thứ cảm xúc kì quái không ngừng quay cuồng. Để không cho Âm Âm nhìn thấu được tâm trạng mình, người đàn ông buồn bực vùi đầu vào ngực mềm của cô ấy và cọ cọ.
Đường Ám đang âm thầm sợ hãi...
Đúng vậy, anh sợ hãi. Có một ngày, anh quay đầu, liền không thấy cô ở cạnh mình nữa. Cũng như cách cô đến bên anh ấy, đến một cách bất chợt và đi cũng theo một cách bất chợt, tựa như một cơn gió thổi ngang trong cuộc đời hỗn loạn của anh. Song, cô lại là một cơn gió đặc biệt khiến người ta không thể nào lãng quên nổi...
Nhưng gió thổi sẽ có lúc thổi lại, còn nếu cô đi mất, liệu bao giờ anh mới có thể tìm gặp cô lần thứ hai?
Âm Âm sẽ quay về thế giới của cô, còn anh sẽ lưu lại thế giới này. Thời không sai lệch...bọn họ cuối cùng vẫn vĩnh viễn lạc mất nhau ư?
"Sao tôi lại yêu em nhỉ?" Đường Ám rầu rĩ mở miệng. Câu hỏi hoài nghi của anh đã thành công chọc cười con cá. Cô đưa hai chân quặp lấy vòng eo người đàn ông, cười cười: "Cái đấy anh phải hỏi chính mình chứ?"
"Ừm..."
________________________________
Mối quan hệ của Thánh Âm và Đường Ám, cứ thế cứ thể trở nên phi thường vi diệu...Theo góc nhìn của những kẻ yêu ngôn tình, đây chính là một câu chuyện cổ tích đẹp đẽ giữa người đẹp và quái vật. Nhưng dưới góc nhìn khoa học của con mẻ hệ thống chủ, nó cho rằng...Ừm, Cá Âm có sở thích bị ngược.
Yêu quái ngày ngày đều cầm tù giam lỏng cô, vậy mà cô còn chịu được?
Chậc chậc...
Thánh Âm không phải là quái vật, cô là con người. Mà con người thì cần ăn đồ ăn của con người, sao cô ấy có thể ăn thịt sống được chứ. Vậy là Đường Ám hôm nào cũng phải xách cá ra ngoài, đưa cô ấy đi tìm đồ ăn... ngôn tình hay
Đồ ăn ở dưới hầm khu căn cứ vẫn còn rất nhiều.
Thánh Âm phản đối. Thời tiết bên ngoài ban sáng rất nóng, cô thì lại đang bị bệnh. Bộ anh không thể để cô ở lại và tự mình đi? Nghe được ý kiến cáu kỉnh này của Âm Âm, Đường Ám không thèm dỗ dành thêm hai lời, nhất quyết đòi kéo cô đi cùng mình. Để cô dời khỏi tầm mắt kiểm soát của anh, anh không an tâm lắm...
Nói đúng hơn là anh cảm thấy không an toàn.
Mỗi khi trông thấy Đường Ám thản nhiên nhét thịt người vào miệng nhai nhai ngon lành. Y như rằng Thánh Âm sẽ bị ám ảnh tâm lý trầm trọng, cô ấy trở nên kháng cự việc hôn cháo lưỡi với anh...
Nhận thức được điều đó, dần dần, Đường biến thái đành từ bỏ việc ăn thịt sống mà anh rất thích. Học lại cách ăn uống như một nhân loại bình thường khi ở cùng người yêu.
Con cá nằm trên bàn mổ, nghiêng đầu, một tay chống má nhìn gã đàn ông đang mải mê hăng say không ngừng làm gì đó trên chiếc bàn thí nghiệm không xa. Giờ đang là buổi đêm, gió tuyết lạnh bên ngoài điên cuồng thổi quần quật, nhưng không khí trong căn phòng lại nóng bỏng đốt người...
Mới trải qua một trận hoan ái quần ma loạn vũ, cô rất mệt, buồn ngủ muốn chết...Nhưng con cá không có vội nhắm mắt ngủ luôn mà cứ đăm đăm nhìn Đường Ám làm việc. Dưới ánh đèn vàng, sườn mặt lạnh lùng của anh chàng thoạt nhìn có chút nhu hoà, mái tóc dài buộc thấp hơi rối bời. Áo sơ mi của anh để hở nửa vòm ngực mang theo hương vị hoang dã mê người sau cơn phóng túng điên dại...
Thật không hiểu, Đường Ám sở hữu kĩ năng gì đỉnh thế nhờ? Quần áo anh chàng hình như chưa bao giờ bị bẩn thì phải...
Nhìn anh mãi, mi mắt Cá Âm dần trở nên trĩu nặng, cô buồn ngủ rồi...
Ngay khi cô sắp đi đánh cờ với (*)Chu Công, thì tấm chăn trên người tự dưng bị tên yêu quái thú tính nọ lật lên, cảm giác hư không trần trụi. Bàn tay to của Đường Ám chậm rãi len lỏi vào giữa hai đùi non của cô. Ôm trọn lấy vườn hoa yếu ớt đó, anh khẽ khàng giơ hai ngón tay, đút vào...
(*) Chu Công: Thần Ngủ. =))))
Thân hình Thánh Âm cứng nhắc, ngủ ngủ cái củ chuối ấy. Chu Công đã bỏ cô đi chơi gái rồi...
Á đù, con yêu quái biến thái kia, nhà ngươi ăn ngon chưa đủ à?
"A Đường..." Cá Âm không vui ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Đường biến thái. Cô theo bản năng phòng ngự mà co hai chân lại, nhưng tay của tên đàn ông không bình thường này đã sớm khống chế chặt chẽ hai chân cô. Tay còn lại của anh vẫn đang làm làm gì đó...
"A Đường, em buồn ngủ. Anh quá quắt vừa thôi."
"Nào..." Banh hai chân cô ấy ra một chút, Đường Ám mặt đơ dịu giọng giải thích: "Tôi đang bôi thuốc. Em thả lỏng đi."
Dục vọng của anh quá mức to lớn, nhiều khi đâm sâu quá mà khiến nơi bé bỏng đó của cô bị ma sát tổn thương. Nên không để cho Thánh Âm phải chịu khổ, biến thái phải tranh thủ bôi thuốc cho cô mỗi đêm khi cô ấy đã đi ngủ. Nhưng không hiểu sao, hôm nay lại cúi đầu bôi thuốc cho Âm Âm như thường lệ, cô ấy lại tỉnh giấc.
Nghe anh giải thích, Thánh Âm liền cắn môi không phun ra một chữ nào nữa. Nhưng hai ngón tay đó của anh đang ở trong thân thể cô đùa nghịch, cảm giác tê tê dại dại này thật không dễ chịu gì. Tiểu yêu tinh nhíu mày, hông cô ấy khẽ động, bèn bị Đường Ám siết chặt.
Giờ cô chỉ ước tên yêu quái biến thái này hành động nhanh tay xíu. Sau đó buông tha cho tấm thân già này thôi...
Đúng là cầu được ước thấy, tay Đường Ám dần trượt khỏi người cô rồi kìa. Thuốc mỡ mát lạnh sâu bên trong hạ thể dần phát huy tác dụng, cơn mát lạnh đột ngột bộc phát. Thánh Âm sướng tê tái đến độ rên hừ hừ. Không ngờ, trước khi thối lui hết ngón tay rồi, Đường Ám tự dưng cắm sâu vào lần nữa. Ngón tay anh tìm đến điểm G mẫn cảm của cô, thọc thọc gẩy gẩy vài phát...
Ánh mắt anh hết sức chăm chú nhìn biểu cảm nhắm mắt há lưỡi dâm đãng của Thánh Âm, rồi lại chuyển hướng sang đoá hoa của cô đang bị anh hành hạ...
Khoái cảm kì dị đánh úp vào dây thần kinh, Thánh Âm sướng đến điên rồi. Cô ấy to giọng ừ à vài tiếng, sống lưng cong vút lên, ngón chân nhỏ xinh co chặt lại...Trực tiếp lên đỉnh, ở dưới phun ra rất nhiều nước dâm, nước chảy nhiều tới mức, khi mà Đường Ám rút hai ngón tay về. Có hàng đống dịch nhờn từ ngón tay anh chảy xuôi, ướt đến lòng bàn tay và cổ tay người đàn ông...Rồi thấm ướt một phần nệm...
Mặt Đường Ám tối sầm, anh nhìn bàn tay dính nước của mình. Thực sự, không biết nên nói gì?
Sao có thể...lẳng lơ thế được nhỉ?
Thánh Âm sau khi leo lên đỉnh núi ngắm trăng xong thì hối hận muốn chết...
Cô không muốn...sa đoạ vào dục vọng thái quá đến vậy...Sao cô chẳng có lý trí gì nhể? Sướng một cái liền...
Ôi ôi..Trời ơi đất hỡi! Sao cô có thể lên đỉnh ngay dưới con mắt nhìn trắng trợn của tên yêu quái kia chứ? Đã vậy cô lại còn...lại còn...phun nước ướt...phun ướt tay anh ta!!!
Cá Âm chìm đắm vào bể dục vọng đang âm thầm tự trách bản thân là một con cá (**)dam dang không có tiết tháo. Cô cảm thấy mình không còn mặt mũi gì mà nhìn Đường Ám nữa rồi. Rầu rĩ ôm chăn dính chút nước của mình và quay đầu...Thánh Âm xấu hổ lắm, cô không nhìn Đường biến thái đâu!
(**) Ghi 'dam dang' có nghĩa là 'đảm đang" đấy. =)))))