[Mau Xuyên]: Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

Chương 165: Hoá ra...tôi đã từng chết ở quá khứ (27)




(*)Con chip không gian ảo được tháo ra khỏi mặt cửa, sau hai ngày lười biếng không ngồi dậy, quả nhiên xương cốt trên thân thể có chút đau mà. Bệnh hen suyễn bộc phát tuy làm Thánh Âm khó thở, nhưng những điều đó không còn quan trọng nữa. Hệ thống chủ đưa ra cảnh báo khẩn cấp về vấn đề an nguy của nhân loại, chứng tỏ Đường Ám đã xuống tay hạ thủ. Nếu Thánh Âm còn chậm trễ một bước nữa, chỉ sợ là mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn.

Ngay khi tháo xong con chip không gian ảo, trong lòng cá bèn nảy sinh chút hoài nghi, bàn tay cô ấy ôm lấy nắm đấm cửa, song cô vẫn không dám mở ra...Căng lỗ tai ra nghe ngóng, Cá Âm liền hiểu có gì đấy không đúng rồi...

Bên ngoài...thế giới bên ngoài quá mức im lặng...

Im lặng kiểu như...vùng đất chết vậy, một nơi không còn sự sống...

Thánh Âm khẽ dậm nhẹ chân một cái, cảm tưởng như trên cả thế giới này, có mình mình thôi ấy.

[ Ngồi xổm xuống. ] Từ trong tâm trí cô, đột ngột vang vọng giọng điệu của con mẻ hệ thống chủ. Mồm nó chỉ phun ra độc nhất hai chữ, khiến con cá nhất thời không hiểu được nó đang ám chỉ cái gì.

Cô ngốc lăng hỏi: "Hả, ngồi gì cơ?"

[ Ý tôi là ngồi xổm xuống, nhanh lên! Ngay lập tức. ] Tiếng nói của hệ thống chủ nhuốm chút bực bội, đầu óc Thánh Âm tuy đang mịt mù khói sương, nhưng ít nhất lúc này cô cũng hiểu được hệ thống chủ đang nói gì.

Con cá làm theo, buông tay khỏi nắm đấm cửa, ngồi xổm trên nền đất.

Hệ thống chủ quả thật có chút hài lòng: [ Lấy khẩu súng la ze ra. Ba mươi giây nữa quái vật sẽ chém đôi ngôi nhà này. ]

Thánh Âm: "..." Được rồi! Hít một hơi thật sâu, con cá lăn mình đến chân giường. Hai tay đưa lên, mò mẫm trên tấm nệm, nhanh nhẹn lấy chiếc túi xách trên giường xuống...

Cô ấy có chút phân vân...

Nên dùng súng la ze hay đại bác nguyên tử đây ta?

À mà thôi, đại bác nạp đạn lâu lắm. Vẫn là súng la ze nhanh gọn lẹ tuyệt vời hơn!

Tay mới cầm vững được súng la ze, thì từ xa, một thanh âm quái dị đinh tai nhức óc đã ập tới, hại cho con cá không khỏi cuống cuồng cả lên. Trên không trung với nền trời đỏ rực, quái vật khổng lồ nhe ra hàm răng sắc bén với chiếc lưỡi dài loằng ngoằng. Nước dãi thi nhau chảy dọc khoé miệng, biểu lộ sự đói khát của nó. Mùi đồ ăn trong căn nhà nhỏ dưới đất thật thơm, thèm chết nó mất.

Hạ dần dần thân mình, giang đôi cánh sắc bén ra, quái vật sung sướng rít gào. Vang lên cùng với tiếng gào rú của nó, ngôi nhà nhỏ duy nhất còn vẹn toàn trong khu căn cứ chính thức bị cắt làm đôi nửa. Nửa phần trên của ngôi nhà bị con quái vật hất tung ra đằng sau, nền gạch vỡ vụn nát bét, bụi mù thổi tung. Tốc độ chém gió của nó nhanh đến đáng sợ, mới chỉ chớp mắt một cái, Thánh Âm đã thấy mái nhà bay đâu rồi...

Nhưng giờ cô làm gì có thời gian suy nghĩ nhiều xem mái nhà mất tích nơi nao. Tiểu yêu tinh nhanh tay rút súng, giơ nòng súng lên trời, nhấn cò, pằng chíu.

Quái vật bị ăn đau chỗ cánh, tư thế bay bèn xiêu xiêu vẹo vẹo. Chỉ là đau chưa quá năm giây, cái cánh bị bắn thương của nó liền phục hồi lại rồi. Đáp chân xuống mặt đất, nó phát điên há mồm lên trời gào rú thật to. Hành động phản kháng vừa nãy của đồ ăn kia đã thành công chọc giận nó.

Thánh Âm hơi hơi hoang mang, chỉ sợ tí nữa sẽ có thêm mấy con quái vật khác mò đến đây. Cô lại không có thời gian nán ở chỗ này lâu đâu. Nhưng chết tiệt! Đánh chết một con quái sẽ tốn bao thời giờ chứ!

Dù cho muốn chạy chỉ sợ là đã quá muộn. Quái vật đã há to cái mõm đầy răng nanh, tung cánh lao đến chỗ con cá đang đứng rồi. Nghiêm mặt giơ súng lên, Thánh Âm lại bắn thêm phát súng. Chỉ là con quái vật còn chưa kịp né tránh, thì ở một xó xỉnh ất ơ củ chuối nào đấy, một con yêu quái cơ bắp khổng lồ khác bèn đột ngột nhảy ra, cắn lấy con yêu quái có cánh kia, hung ác quần quật...

Hai yêu quái oánh lộn, nhân loại nọ liền bị chúng lãng quên...

Cá Âm ngẩn người...

Cô may mắn nghĩ mình đã thoát khỏi hang cọp, đang tính thở phào chạy đi, lại xui xẻo rơi vào miệng sói. Con sói đó đứng đằng sau bỗng nhiên đột kích, một tay xách cả thân thể mảnh mai của người thiếu nữ vào ngực mình. Tham lam vùi đầu vào hõm cổ người yêu và hít hít hà hà, Đường Ám rầu rĩ bày tỏ nỗi lòng. Giọng điệu tràn đầy nhớ nhung: "Tôi nhớ em."

Thánh Âm không phản kháng hành động của anh. Dẫu sao sức lực cô cũng đấu không lại anh, để mặc anh ta bế bồng và hôn hôn khắp cần cổ trắng mịn, con cá rất vô tư ngồi xem trận đánh giữa hai con yêu quái. Cô tự hỏi, liệu con nào sẽ chiến thắng nhỉ? Trông chúng ngang sức ngang tài thế mà.

Thấy Âm Âm không để tâm đến bản thân, nội tâm Đường Ám liền khó chịu tột cùng. Đáy mắt anh, lệ khí tuôn trào, khoé môi trùng xuống, biểu cảm trên gương mặt đẹp trai thoạt nhìn có chút điên cuồng vặn vẹo. Thô bạo xoay đầu cô lại và ép cô nhìn mình. Đường Ám giơ một tay ra phẩy nhẹ một cái, hai con yêu quái đang quýnh nhau nãy giờ liền nổ banh xác mà chết. Thậm chí đến cả một hạt bụi cũng không có.

Thánh Âm hiểu được anh ta vừa làm gì, trái tim cô không khỏi căng chặt, cảm giác sợ hãi khó tả, không dám manh động gì mà cứ đăm đăm nhìn Đường biến thái. Mà người đàn ông trước mặt này, đưa một tay lên vuốt ve đôi mắt đẹp của cô ấy. Anh ta nhìn thấu được hình ảnh mình phản chiếu dưới đáy mắt lưu ly kia...Ừm...Thật thoả mãn. Trao cho Âm Âm một nụ hôn nhẹ khen thưởng, hôn xong còn quái dị nhìn cô hỏi: "Âm Âm nhìn tôi được rồi. Không được nhìn ai khác nghe chưa?"

Thánh Âm muốn khóc xỉu. Hu hu hu, cô nhớ Đường Ám tóc xù che mắt như trước kia cơ. Chứ anh ta buộc cả cái tóc lên, tuy bản mặt đấy đẹp trai đốn ngã con tim vạn người, nhưng sao ánh mắt ảnh đáng sợ thế chứ!!!

Cá Âm ngoan ngoãn gật đầu. Bị đôi mắt lạnh nhạt u tối của anh chiếu thẳng, nội tâm cô thực sự không có gan nói dối. Tên này là một con quái vật điên, anh ta nói yêu cô thì sao nào? Tốt nhất là không nên đi quá giới hạn của anh...

"Em ngoan lắm..." Đường Ám vuốt vuốt đôi má trắng của cô: "Hai ngày nay nhớ tôi không?"

"Nhớ ạ." Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi vo ve, song câu trả lời của cô lại khiến con yêu quái biến thái nọ sảng khoái vô cùng.

Bế cô vào lòng, anh nhanh chân đưa cô đi đến tòa nhà thí nghiệm của mình trong khu căn cứ, nơi duy nhất còn an toàn...

Thực ra nó không hề an toàn, chỉ là có Đường Ám ở đó, không có quái vật nào dám bén mảng tới đấy thôi.

"Sắc mặt em trắng quá." Đặt Thánh Âm lên bàn mổ, vén áo cô lên. Đường Ám liền đưa một tai áp lên lồng ngực cô, dùng thính giác nhạy bén của mình và lặng yên cảm nhận: "Bệnh em lại tái phát ư?" Anh nhăn mày hỏi cô, nhận được cái gật đầu của người yêu, Đường Ám thở dài. Ôm ôm và hôn hôn cô đầy dịu dàng triền miên, trằn trọc che chở. Cho đến khi con cá cảm thấy không thở nổi nữa, anh mới chịu buông cô ra: "Xin lỗi đã không ở bên em."

Hai ngày qua anh mải đối phó với đám quân đội, muốn đi tìm cô nhưng không thể nào thấy. Cứ ngỡ cô bỏ đi, không ngờ...Âm Âm vẫn ở đây...ở đây cùng anh...

Âm Âm, đưa tay chạm đến lồng ngực Thánh Âm, xuyên qua lớp da thịt đó là trái tim đang đập thình thịch thình thịch của cô ấy...

Đường Ám thề, Âm Âm, sớm muộn thôi, em sẽ không còn phải chịu sự đau đớn về thể xác bệnh tật nữa.

Anh yêu cô đến vậy, sao có thể đành lòng nhìn cô chịu khổ?

Để tôi giải thoát cho em...

Và cái chết không thể là mối nguy chia rẽ đôi ta nữa.