Người anh em à! Anh không nhất thiết phải thẳng thắn vậy đâu.
Thánh Âm buồn bực thở dài, tính rút tay ra khỏi cái đũng quần anh ta. Ai dè Đường Ám rất mặt dày kéo kéo tay cô cọ cọ với nó, giọng điệu nam tính khàn khàn đầy vẻ thỏa mãn sâu sắc: "Đúng rồi. Chính là cảm giác này."
Nhưng chưa đủ!
Thứ anh muốn còn nhiều hơn thế.
Thánh Âm:"..." Đứng bên cạnh xác chết của người ta và thủ dâm, đây quả là một hành động không nhân văn tí nào.
Không được, cô phải làm rõ vấn đề này.
"Nào." Giựt mạnh tay ra, con cá không khỏi xuýt xoa vì độ nóng bỏng khó tả lưu lại trong lòng bàn tay mình. Ánh mắt cô vô thức nhìn xuống cái "củ khoai" to to nọ, tằng hắng ho một tiếng: "Khụ khụ..."
Ây dà! Có vẻ rất ừm...mờ lèm mờ lèm!
Úi chết, không vòng vo tam quốc nữa! Kéo căng gương mặt nhỏ đầy uy nghiêm, Cá Âm nói. Sâu trong đáy mắt cô là sự hoài nghi không thể xoá nhoà: "Mới vài ngày trước đây thôi, anh đã cắn vào ngực tôi. Coi tôi là đồ ăn và thưởng thức rất ngon lành. Xong hôm nay anh lại bảo anh yêu tôi sao? Anh nói vậy tôi tin chắc tôi đi đầu đất quá."
Cô thà tin cô có thể quay về Tinh Tế còn hơn là tin người ngoài hành tinh biến thái bỗng dưng nảy sinh cái thứ được gọi là tềnh iu với mình.
"Không giống!" Đường biến thái ngay lập tức phủ nhận, khẳng khái thanh minh: "Tôi của khi ấy và tôi của bây giờ không giống nhau."
Thánh Âm lại một lần nữa lâm vào trầm mặc. Cô không hiểu cho lắm, ý anh ta là gì?
"Anh... là sao? Anh của lúc này và anh của khi đó là hai người khác nhau ư?"
"Nói chung là không giống." Đường Ám quấn lấy một lọn tóc trắng của cô, đưa lên mũi ngửi ngửi: "Em chỉ cần biết, tôi yêu em."
Nói xong, cái tay của anh ta lại không giữ yên được rồi. Ôm cô bế cô lên đùi mình, tay tìm vị trí mà anh yêu thích nhất trên thân thể cô, thoả trí đùa nghịch. Xúc cảm ngưa ngứa từ trước ngực truyền đến không khỏi khiến cho Thánh Âm nhăn mày...
Sờ đến vết thương băng bó ở bên ngực trái của Thánh Âm, giọng điệu biến thái trầm lặng: "Đau, tôi xin lỗi."
Lần này sẽ không như lần trước nữa.
Nhớ đến cảnh tượng hôm đó, gã đàn ông mất nhân tính đây bóp cổ mình, khiến cô nghẹt thở gần chết. Đã vậy anh còn vô cùng tàn nhẫn há miệng cắn rách ngực cô và hút máu trên đó với vẻ đầy đói khát ma quỷ. Vết thương đấy khiến cô đau đến mấy ngày mấy đêm lận cũng không sao hết nổi. Đã vậy, cô không thể nằm nghiêng được nữa, chỉ có thể nằm ngửa thôi...
Hừ, loại người này mà yêu đương với cô, chắc cô sẽ chết sớm quá!
"Anh không phải nói thêm gì nữa. Nói chung là tôi không tin được anh." Thánh Âm đẩy cái tay chó của anh ra khỏi ngực mình, nhảy khỏi đùi người đàn ông. Cô trợn mắt căm tức nhìn anh, thật may, Quân Miêu vẫn còn đang mải mê chơi ở ngoài: "Anh đừng để xác chết trong phòng tôi. Tối tôi ngủ chắc bị ám ảnh mất."
"Để tôi ngủ với em." Đường Ám vui vẻ cắt lời.
Quái vật khi mà bật mode thâm tình lên thì mợ nó thật đáng sợ mà!
"Dừng!" Giơ tay chặn miệng anh, Cá Âm không vui bảo: "Không nói chuyện yêu đương nữa! Anh ăn thịt tôi lúc này có lẽ tôi sẽ tin tưởng anh đấy."
Đường Ám biết cô không tin mình, cái đầu đầy tóc liền rũ xuống. Giọng nói nhuốm chút phiền muộn rầu rĩ. Quanh người anh ta hiển hiện rõ mấy chữ "thất tình" to đùng: "Em không tin tôi!"
Con cá cáu kỉnh gọi hồn con mẻ hệ thống chủ: "Không phải Đường Ám thích tiểu thanh mai năm xưa sao?"
[ Nhưng tiểu thanh mai đấy đã có người yêu. ] Hệ thống chủ nhiệt tình giải đáp: [ Đại nhân vật cũng nên đi tìm tình yêu mới cho mình chứ. ]
"Nhưng ta là người đã có con." Thánh Âm khó hiểu.
[ Ừm...sẽ rất nhanh thôi không còn nữa. ] Hệ thống chủ đáp một câu mơ hồ như vậy, con cá càng thêm khó hiểu. Cho đến mãi về sau, cô ấy mới thấu được, câu nói này của nó mang một tầng hàm ý sâu nặng như thế nào...
Đang nói chuyện như những con người nghiêm túc văn minh, tự dưng tên đàn ông này lên cơn thần kinh. Anh ta đột ngột đứng phắt dậy, cởi áo bờ lu trắng tinh ném ra ngoài, rồi đến áo trong. Thân trần cơ bắp dần dần lồ lộ, có da có thịt một cách hoàn mỹ. Ngay lúc này, Thánh Âm liền quên béng mất xác chết với Quân Miêu là cái thứ quần què gì? Thanh máu của cô sắp bị những múi cơ bắp trên người anh rút cạn rồi...
Đường Ám, anh không khuyên nổi tôi, liền lấy sắc dụ à?
Thế mà chết tiệt! Cô lại thấy thích mới khổ chứ!
Mặt cá đỏ đến bất thường. Đưa lấy một tay che mũi, tiểu yêu tinh hưng phấn không thôi...Chà chà, Đường Ám mặc quần áo trông cao cao gầy gầy đến vậy. Ai dè, cởi ra, điện nước lại đầy đủ ra phết. Chỉ nhìn thôi mà cô cũng muốn đè anh ra và ngoạm lấy những múi sầu riêng kia!
Đường biến thái dường như không bận tâm đến biểu cảm thèm thuồng nhỏ dãi kì quái của con cá, thản nhiên kéo cô vào lòng mình. Ép môi cô lên bờ ngực anh, bản thân cảm thấy tê tái run người. Trái tim không khỏi gia tăng nhịp đập, xong ngoài mặt anh ta vẫn cố tỏ vẻ ủ rũ âu sầu: "Âm Âm dỗi thì Âm Âm cắn tôi đi. Cắn tôi chảy máu cũng không sao."
"Anh cho phép tôi ăn thịt anh sao?"
"Ừ." Đường Ám bao dung trả lời. Thánh Âm thầm cảm thấy tư duy của anh ta có chút vấn đề thì phải. Đâu phải ai cũng có hứng thú ăn thịt người đâu?
Đây lại không phải là một con người hoàn chỉnh, anh ta chính là yêu quái.
Nhưng sao giờ, cô muốn ăn múi bụng!!!
A a a! Trông ngon miệng...Không được, không được, Quân Miêu sắp vào nhà rồi!
Nhưng múi bụng...
Trong đầu Thánh Âm chợt vang lên những câu thơ của Khổng Tiết, bài thơ phê phán dục vọng con người...
"*Sắc dục là xiềng xích của đời này, chúng ta say đắm, không thể tự cứu*.
*Sắc dục là bệnh nặng nhất của đời này, chúng ta khốn khổ, đến chết chẳng khỏi*.
*Sắc dục là tai họa của đời này, chúng ta gặp phải, lâm nguy khó tránh*.
*Sắc dục là*..."
Sắc dục cái củ chuối ấy!
Con cá đau não, đẩy nhẹ thân mình gã đàn ông trước mặt ra.
Thôi thôi, Đường Ám! Anh mau lăn đi cho tôi được nhờ!