[Mau Xuyên]: Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

Chương 147: Hoá ra...tôi đã từng chết ở quá khứ (9)




Viên thuốc dần dần vỡ vụn trong khoang miệng, hương vị thơm ngon toả ra. Đường Ám không biết miêu tả mùi hương bay bay trong miệng mình giờ là như thế nào. Nhưng anh biết được, đây là thứ ngon nhất anh từng ăn khi hóa thành quái vật, và nó dễ nuốt hơn thịt tươi sống gấp trăm lần...

Chỉ là nó không có vị tanh tanh của máu. Nếu tanh tưởi xíu nữa là hoàn hảo.

"Ngon chứ?" Thánh Âm ngước mắt theo dõi biểu cảm anh. Thấy được người đàn ông thư thái nhai nhoàm nhoàm, nuốt chửng thuốc vào bụng, bộ dạng thưởng thức cao lương mỹ vị. Cô khẽ vuốt ngực thở phào một hơi, viên thuốc thực phẩm của Tinh Tế ngon vô cùng. Nếu người biến thái này chê và ép cô ăn thịt đùi, cô tuyệt đối sẽ ngất cho anh xem.

Gặm nhấm nốt tư vị ngon ngọt còn dư thừa vương nơi đầu lưỡi, Đường Ám nhìn miếng thịt đùi đầy tơ máu trong tay mình. Bắt được tia ghét bỏ trong đáy mắt đồ ăn, anh đoán được rằng, có lẽ đồ ăn không muốn ăn thịt người?

Không thích thì thôi, Đường Ám cũng không ép. Anh há mồm, nhanh gọn lẹ đớp cả miếng đùi người đó vào miệng, nhai nhai. Máu tươi cùng dung dịch thuốc ngâm thậm chí còn dính một chút ở khoé môi anh. Thánh Âm hoảng hồn lui chân về phía sau một xíu xiu, cúi đầu, đặt bình ô xi lên mũi và thở một hơi thật sâu hòng tránh khó thở.

Ăn xong miếng đùi, cũng là lúc bụng Đường Ám đủ no. Nhưng có một vấn đề khiến anh không hài lòng cho lắm, dường như mùi vị của thịt người ngâm phooc-mon không còn ngon như ban đầu nữa thì phải. Ánh mắt của Đường Ám lại trở nên đăm chiêu, anh đứng yên tại chỗ, cứng đờ không nhúc nhích một phân. Khiến cho Thánh Âm ngỡ rằng anh ta bị đơ thật rồi.

Vốn dĩ tính lén lút nhón chân lao ra khỏi cửa, chỉ là...người ngoài hành tinh biến thái không cho con cá có cơ hội được lọt lưới. Cánh tay dài thè lè tựa sợi bún của anh chợt vươn đến, cuốn lấy eo cô với lực đạo vừa đủ và nhấc bổng Thánh Âm đến gần mình. Bàn tay mơn trớn xúc cảm mịn màng có da có thịt tươi non mơn mởn của thiếu nữ qua tấm vải mỏng, Đường Ám càng thêm thích thú. Đồng thời anh cũng đưa ra quyết định, xách đồ ăn theo chân mình mọi lúc mọi nơi luôn. Có như vậy, đoá hoa tuyết này sẽ không thể chạy bừa và bị chúng quái vật hạ đẳng bẻ gãy nữa...Ừm, càng tiện thể hơn khi mà anh đói bụng, anh sẽ nuốt một miếng thịt trên người đồ ăn cho đỡ đói vậy.

Cái eo non mềm bị cuốn lấy bởi một vật thể đáng sợ, cá Âm giãy dụa thân thể muốn thoát. Nhận thấy sự bất mãn của đồ ăn, Đường Ám nhíu mày, tay dài càng thêm dài ra, từ eo xuống mông. Sau đó quất nhẹ vào mông con cá, quất một lần chưa đủ, anh còn vui vẻ quất thêm mấy cái nữa. Người đàn ông nhận thấy, mông cô ấy thật mềm mềm, vỗ cái như vỗ thạch rau câu vậy, độ đàn hồi cùng sức co bóp quá mức tuyệt vời. Anh chơi đùa đến thoả thích.

Đường biến thái nghĩ mẩm, miếng thịt mông cô ắt hẳn sẽ nhăm nhăm lắm luôn. Vừa nghĩ, tay anh cũng dừng không vỗ vỗ hai trái bưởi của cá nữa mà chuyển sang bóp bóp. Thoáng cái, thanh âm bạch bạch dễ làm đầu óc chúng sinh liên tưởng bậy bạ đã vang vọng khắp phòng thí nghiệm. Vừa mặc cái tay hư hỏng vận động, anh cũng vừa trầm ngâm suy nghĩ hồi lúc. Đường Ám mãi mới đưa ra một ý tưởng mà anh cho là nó cũng ổn. Đó là về sau, khi đói, anh sẽ ăn mông cô trước vậy.

Mông mềm mềm tròn tròn, trông như quả đào to. Liệu cởi quần cô ra, đào to trông vẫn sẽ ngon?

"Anh...dừng tay." Thánh Âm nghẹn đỏ cả mặt, giãy đành đạch như cá mắc cạn vậy. Đường Ám tuy không hiểu lời cô nói, nhưng anh đương nhiên cũng biết đồ ăn đang phản kháng. Thế là anh vươn tay ra thật dài, cuốn nốt hai chân cô, phòng cho đồ ăn đạp bừa vào mặt mình.

Cuối cùng cá Âm cũng đành buông xuôi, để mặc đời gái trôi theo hai chữ "số phận". Đường Ám thấy thế liền gật đầu rất hài lòng, tay còn lại của anh cũng kéo dài ra nốt, bò bò đến những ngăn tủ kéo ở sau kệ đựng. Ngăn kéo được tay anh mở ra, tiếng loạt xoạt truyền đến. Lấy được vỉ thuốc cần thiết rồi, người đàn ông vui vẻ thu tay về.

Kéo đồ ăn ôm vào lòng, chế trụ cô thật chặt chẽ bằng bàn tay mình. Sau đó Đường Ám nhanh tay bóc vỉ thuốc ra, lấy ra những viên con nhộng trắng trắng đầy đặn, anh thô bạo bóp miệng Thánh Âm, nhét sạch đống thuốc viên đó vào miệng cô. Thánh Âm kinh hoàng mở to mắt, không kịp ngậm miệng đã bị cưỡng chế nuốt chửng số thuốc đó.

Mùi vị thật kinh dị, oẹ... Nhưng so ra còn ngon hơn thịt sống.

"Được rồi, tôi có một tính xấu. Đó là đồ ăn nào đẹp nhất, ngon nhất, tôi luôn để dành đến cuối mới ăn." Vỗ vỗ đầu cô gái đã ngủ say trong ngực mình, Đường Ám thở dài buồn bã. Anh rất muốn ăn cô, nhưng lại không nỡ khiến cô trở thành bộ dạng xấu xí.

Hai điều này quá mức mâu thuẫn, không khỏi làm cho đầu óc của Đường biến thái trở nên rối rắm hơn cả tơ vò.