[Mau Xuyên]: Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

Chương 125: Nhật ký làm Bé Đường của Hải yêu (29)




Kình Viễn quyết định, anh sẽ không nhốt Thánh Âm lại nữa.

Em ấy đã đồng ý làm vợ anh rồi. Và rất nhanh thôi, Âm Âm sẽ không thể nào dời xa anh được.

Đời người ấy à, cái gì cũng chỉ là nhất thời mà thôi. Sự ân ái mặn nồng đầy hạnh phúc khi ấy, chưa chắc sẽ tồn tại mãi mãi cùng ngươi. Điều quan trọng nhất ở đây, là anh nên biết rõ ràng, cô ấy không yêu anh.

Ai cho anh tự tin đó?

Dù cho anh giàu có thì làm sao?

Dù cho anh đẹp trai thì làm sao?

Dù cho anh có cố gắng phô bày vẻ tốt đẹp của mình cho cô ngắm nhìn thì sao?

Cô ấy vẫn không yêu anh đâu, chàng trai à!

Ngỡ như có tất cả trong tay, hoá ra chỉ là khói sương trong chớp mắt. Ngây người nhìn lại, người si tình chỉ có mình anh mà thôi.

Hôm nay anh tưởng rằng cô ấy sắp thuộc về mình, anh sẽ không còn là một Kình Viễn cô độc nữa, tại vì đã có Âm Âm ở bên anh rồi. Thánh Âm và Kình Viễn, Kình Viễn và Thánh Âm, vĩnh viễn không tách rời. Ai dè đùng một cái, cô ấy hoàn toàn biến mất.

Hôn lễ thế kỉ đẹp tựa câu chuyện cổ tích, được cả Đại lục ngưỡng mộ mong chờ. Vậy mà ngay trên lễ đường Thánh ca, trước sự mong ngóng của hàng vạn công chúng, Thánh Âm liền lặn mất tăm mất tích rồi.

Có chú rể.

Có thông gia...

Có đồng nghiệp...

Có các cánh nhà báo.

Mọi thứ đã được chuẩn bị thật tỉ mỉ kỹ lưỡng, song nhân vật nữ chính là cô dâu vẫn chưa thấy lên sàn.

Cha xứ khó hiểu nhìn người đàn ông cao lớn vận bộ suit cao quý lạnh lùng đứng trước mặt mình. Gương mặt già phúc hậu có chút khó xử, khoé môi đầy nếp nhăn của ông ta khẽ mấp máy: "Chú rể...Sao giờ cô dâu..."

Ông ta chưa kịp phun hết câu, đã bị chú rể phóng cho cái nhìn vô cảm lạnh băng rồi, bèn rất thức thời ngậm mồm lại và làm một bức tượng gỗ.

Nhưng ông ta nói đúng mà. Giờ lành sắp qua vậy mà bóng dáng cô dâu đâu chẳng thấy.

Kình Viễn cố giơ ra bản mặt ẩn nhẫn mong chờ. Nhưng thời gian trôi qua càng lâu, nội tâm anh càng trở nên thất vọng. Ở phía dưới lễ đường, chúng chư vị khách mời đều nhao nhao xì xào hết cả lên rồi. Ai nấy đều mang vẻ mặt phong phú các kiểu, lo lắng, hoang mang, tò mò...

Cô dâu vắng mặt, dù lý do có là gì đi chăng nữa, người mất mặt nhất vẫn là chú rể.

Vì sợ Thánh Âm phải nhọc lòng chịu khổ, Kình Viễn đã vui vẻ tình nguyện một mình chuẩn bị chu toàn mọi thứ, từ sắp xếp lễ cưới, in thiệp mời, thuê nhiếp ảnh, chụp ảnh cưới, đặt váy cưới...v...v...và mây mây. Chỉ đợi cô khoác váy cưới xinh đẹp tiến vào lễ đường nắm tay anh. Cùng anh trao một nụ hôn hạnh phúc, thề nguyền bên nhau vẹn đời vẹn kiếp. Thế mà, đến cái ngày anh mong đợi nhất, cô lại chơi trò mất tích.

Hoặc cũng có thể cô đã bị bắt cóc.

Nguyên nhân nào đều khiến bụng dạ anh cảm thấy khó chịu hết.

Mãi về sau, anh mới đau khổ ngộ ra một điều rằng. Tất cả mọi thứ, thái độ lấy lòng ngoan ngoãn đầy giả dối của cô, lời tỏ tình e thẹn mà hôm ấy cô dành cho anh khi anh đột ngột đề xuất kết hôn. Chẳng có cái nào là thật cả.

Dường như Âm Âm đã mơ hồ đoán trước, cố tình lợi dụng điểm yếu của anh, và cô đã thành công rất nhiều. Năm lần bảy lượt hạ quyết tâm nhốt cô lại hòng chiếm hữu, rồi cuối cùng anh lại là kẻ bị mềm lòng trước, cảm thấy không nỡ xuống tay với cô được. Cô ấy là người duy nhất trên thế giới này, làm cho lương tâm vốn bị chó tha mất của anh bộc phát trở lại.

Là do bản thân anh quá mức yêu cô, nên mới tự mình thôi miên chính mình, vẽ ra trong đầu quá nhiều kịch bản hoàn mỹ hạnh phúc về một tình yêu đẹp đẽ.

Trong một mối quan hệ giữa nam và nữ, ai yêu nhiều hơn, người ấy thua.

Kình Viễn thừa nhận, anh thua rồi.

Nếu như anh nhẫn tâm hơn một chút, có lẽ bản thân anh sẽ không rơi vào hoàn cảnh bị bỏ rơi như ngày hôm nay.

Thật không can tâm...

Âm Âm...Dựa vào đâu...Em có tư cách gì...?

Em có tư cách gì mà ruồng bỏ anh?

Nhân sinh của cô vốn nhờ anh để trở nên hoàn mỹ. Cô dựa vào đâu chứ...?

______________________________________

Ẩm ướt, gò bó, khó thở, đây là những cảm xúc mà bây giờ Thánh Âm đang cảm nhận được. Cảm giác này khó chịu tựa như cơ thể mình đang bị treo ngược lên và trói chặt vậy. Thánh Âm khẽ nhăn mặt, rèm mi đen dài khẽ run. Cô mở mắt ra, bèn ngây người với hoàn cảnh của mình hiện giờ.

Cái quái gì thế này? Không phải cô đang ở trong phòng chờ hôn lễ sao?

Sao lại...BẮT CÓC!!!!

Trong đầu con cá bỗng tọt ra duy nhất hai chữ này.

Thánh Âm cảm thấy hơi ngờ ngợ, tại vì tư thế cô bị trói này thoạt nhìn trông có chút tà môn. Cả thân thể dán chặt lên thanh gỗ chữ thập, hai tay dang ra, những sợi dây thừng lởm chởm ở cánh tay tựa đám độc xà đang cuốn lấy tay cô ấy. Thân dưới cô cũng đang trong tình trạng không khá khẩm hơn xíu nào, đều bị trói chặt. Váy cưới trắng tinh lung linh trên người bị xé rách rất nhiều, vạt váy trắng đã nhiễm đầy bụi bẩn.

Nhìn lại tư thế trói của mình, Thánh Âm bỗng liên tưởng tới một hình ảnh cô đã từng thấy qua trong Kinh Thánh.

Đó là hình ảnh Chúa Giê-su bị đóng đinh trên cây thánh giá chữ Thập.

Ừm...hình như cô vô tình rơi vào tay kẻ địch rồi.

Để kiểm chứng lại xem liệu đây có phải là một giấc mơ không, tiểu yêu tinh đã gọi hồn con mẻ hệ thống chủ trong đầu: "Hệ thống chủ...?"

Không phụ lòng cô thật sự, hệ thống chủ đã nhanh nhảu đáp lời: [ Tôi đây. ]

Để bản hệ thống đi bổ dưa cái, lâu ngày sống yên bình, mãi mới thấy có drama.