[Mau Xuyên]: Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

Chương 119: Nhật ký làm Bé Đường của Hải yêu (23)




Lời từ chối vừa dứt, Thánh Âm liền hối hận đến thối ruột.

Tại vì cô cảm thấy có một mối nguy hiểm vô hình đang len lỏi nơi sống lưng tựa độc xà đang trườn bò trên da thịt mình. Không khí trong căn phòng như thể bị bóp nghẹt mũi, khiến con người ta khó thở lạ kì. Nắng ấm từ cửa sổ chiếu vào phòng cũng không sao xua đi nổi hơi lạnh đang dần dần bao trùm lấy con tim.

Người đàn ông trầm ngâm ngồi lặng yên trên ghế sô pha và tự nhấn chìm bản thân vào trong thế giới riêng của mình. Hơi thở nhu hoà xung quanh anh ban nãy đã bị đánh bay hoàn toàn. Gió lốc quỷ quyệt, mưa sa bão táp mãnh liệt nổi lên trong đầu hai người họ.

Tiểu yêu tinh rụt rè cắn cắn viền gối, lui ra khỏi Kình thiểu năng sắp sửa lên cơn điên này, hận không thể mọc cánh mà bay xa khỏi cái biệt thự của ma quỷ. Chết tiệt, vừa nãy cô nói đúng là quên lựa lời suy xét mà. Thánh Âm mếu máo mặt mày: "Daddy, em đã nói xong đâu. Ý em là hợp đồng...vẫn còn hợp đồng của chúng ta."

"Hủy đi. Rồi chúng ta kết hôn." Kình Viễn cảm thấy giới hạn bao dung của mình sắp bị cô ấy bào mòn rồi đấy. Khi lòng kiên nhẫn của anh sắp hết...thật khó nói về sau chuyện kinh hoàng gì sẽ diễn ra.

"Daddy!" Bị Kình biến thái nhìn chòng chọc với ánh mắt man rợ tột cùng vậy, con chiên trong lòng Thánh Âm âm thầm gào khóc vì quá sợ hãi. Nhưng nếu bây giờ cô mà tỏ ra sợ anh đến gớt nước mắt, có khi bệnh điên của anh ta sẽ nặng hơn đấy. Sau đó có khả năng cao là anh ta sẽ giơ một nhát súng và kết liễu cô luôn...

Trí não tiểu yêu tinh tự động hiện lên những hình ảnh máu me không mấy tốt đẹp. Cả thân thể bèn cảm thấy không khoẻ. Nhưng việc đại trọng nhất lúc này là phải xoa dịu con báo nguy hiểm chuẩn bị nhe răng cắn người trước mặt này đã. Lén lút hít sâu vài hơi để bình ổn trái tim bé nhỏ sắp sửa vỡ tan, Thánh Âm cố rặn ra một nụ cười có thế coi là cười. Nhưng nghĩ cô cười méo mó đến vậy, thà rằng đừng cười còn hơn.

Thế là con cá khờ khạo này rất có ý thức nhận biết mà rút lại ý cười trên mặt. Quyết định thay đổi kế sách, cô đành phải giơ ra đại chiêu làm nũng, mật chiêu độc quyền của Hội chị em phụ nữ. Chiêu này đảm bảo trăm phần trăm sẽ đánh đổ cơn giận của cánh đàn ông cho coi.

Nhanh nhảu ton tót nhảy lên sà vào lòng Kình Viễn, đưa hai tay siết chặt lấy eo anh. Cô nàng vùi vùi đầu vào ngực anh ta, dẩu môi bất mãn. Dùng cái giọng điệu dẹo dẹo chảy nước và giải thích cho anh nghe: "Daddy, hết tháng này chúng ta kết hôn nhé."

Đoạn, cô nhón mình dậy hôn chụt lên môi hòng lấy lòng anh. Khi Thánh Âm tính lùi lùi ra một xíu, Kình Viễn đã đưa tay siết gáy cô lại. Giận dữ tiến công chiếm đóng đôi môi luôn thốt ra những lời phải khiến anh cáu kỉnh kia. Tiểu yêu tinh hú hồn ngậm chặt mồm, ngăn cản cái chụt chụt ướt át này từ Bố Đường nhà mình. Cô nhăn mày tỏ ra buồn bực, đặt ngón trỏ chặn khoé môi anh: "Daddy hay nhờ! Em đã nói xong đâu. Chúng ta không thể nói chuyện một cách nghiêm túc đấy à?"

Theo như kinh nghiệm lâu năm đi theo con cầm thú này, có khả năng cao là khi anh ta chủ động hôn cô xong. Anh ta sẽ tiếp tục đè cô xuống, chơi trò vũ công thoát y và bạch, bạch, bạch một cách thật điên rồ.

Dẹp đê!

Đều cùng một chủng loại cả, biết rõ sức người có hạn. Hà cớ sao phải làm khó nhau hoài?

"Daddy, em không muốn hôn. Anh nói xong vấn đề của anh rồi, giờ đến em!" Thánh Âm cao giọng dõng dạc, hai tay bất ngờ ôm chặt Kình Viễn đến kì lạ. Cọ cọ đỉnh đầu vào hõm cổ anh, cô khẽ khàng thổi khí nóng lên yết hầu gợi cảm kia. Giọng cô ấy lúc này quả là có chút hơi hơi e ngại và xấu hổ à nha.

Cô nói: "Daddy, em yêu anh lâu lắm rồi mà. Tính đợi khi nào bản hợp đồng kết thúc. Em sẽ tỏ tình anh. Ai ngờ..." Hạnh phúc nở một nụ cười, mắt hạnh lưu ly điểm xuyết bao sao sáng nhìn Kình Viễn, Thánh Âm cố tỏ ra thật cảm con mẹ nó động. Một sự cảm động mà cô ấy cho rằng có thể rung chuyển trời đất, rung chuyển trái tim của Kình biến thái này: "Anh đã đòi kết hôn với em rồi nha. Em không muốn kết hôn với anh trên danh nghĩa tình nhân đâu. Em cũng không muốn phá hỏng hợp đồng tí nào cả."

"Không thích à..." Kình Viễn đưa tay nâng cằm thiếu nữ lên, ép mặt cô phải đối diện thẳng với mặt mình. Tiểu tâm can bé nhỏ của Thánh Âm càng run rẩy mãnh liệt, cô khẽ cắn cắn môi dưới. Né tránh ánh mắt u ám tựa muốn cắn nuốt linh hồn người của anh.

"Haizzzzz..." Một tiếng thở dài đầy ai oán và tiếc thương. Người đàn ông đau lòng đặt cái hôn nhẹ lên con mắt xinh đẹp của tiểu yêu tinh. Anh ta thều thào: "Âm Âm, nếu em nói dối anh thì sao giờ?"

"Thì..." Con cá vuốt vuốt sống mũi trầm ngâm, sau đấy cam đoan vỗ ngực mình đảm bảo: "Toàn quyền dựa vào để anh quyết định."

"Ngoan..." Kình biến thái khẽ đưa bàn tay to che phủ tầm nhìn của người yêu trong lòng. Dưới một góc độ mà Thánh Âm không sao trông thấy được, khoé môi anh dần cong lên nhè nhẹ.

Rất nhẹ nhàng, tựa chiếc lông vũ khẽ bay sau đó liền biến mất. Anh vốn là tên mặt đơ, sao lần này lại có thể cười vì cô ấy đây?

Ồ, anh ta hoá đen rồi.

Không đúng, Kình Viễn vốn đã đen. Chỉ là lần này đã đen lại càng thêm đen thôi.

Hệ thống chủ trong không gian hệ thống buồn bực thở dài thườn thượt. Cảm thấy đúng là hận không thể rèn sắt thành thép mà. Nó bảo con cá đi nói chuyện với đại nhân vật về bản hợp đồng, ai ngờ cô ta lại đi chọc điên con báo nguy hiểm này chứ.

Nhìn đi, mức độ hắc hoá sắp vượt chỉ tiêu 100% rồi kìa.

Ôi Thánh Âm, đáng ra tôi không nên đồng ý giúp cô mới đúng.