Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 511




Tác giả: Vân Phi Mặc

"Còn có chuyện như vậy!" Đỗ Lân cười nhạo một tiếng, "Ta muốn xem ai dám đoạt chỗ của chúng ta."

Đỗ Lân và Bắc Lâm lên lầu, chưởng quầy cũng đi theo.

Họ vừa đến đã đi thẳng đến bên chỗ mấy người Bắc Vũ Đường.

"Bắc tiểu tướng quân, Đỗ công tử, chính là mấy người này chiếm chỗ của các vị." Chưởng quầy hung tợn nhìn chằm chằm mấy người Bắc Vũ Đường, ánh mắt lập lòe ánh sáng hưng phấn.

Đại Hương nghe chưởng quầy nói thế, rất tức giận, "Sao ngươi có thể trợn mắt nói dối như thế? Ai chiếm chỗ của họ? Vị trí này rõ ràng là của chúng ta."

Bắc Vũ Đường nhìn mấy người đi tới, ánh mắt dừng ở thiếu niên khí vũ hiên ngang.

Ca ca!

Nàng thầm gọi.

Trong đầu nàng không tự hiểu hiện ra ký ức cũ, ca ca không gật đầu với chúng, chúng đánh gãy chân tay hắn, gõ nát xương bánh chè của hắn, cắt đứt đầu lưỡi hắn.

Tất cả khổ hình đều dùng trên người hắn, nhưng dù là vậy, hắn vẫn không khuất phục.

Đây là ca ca của nàng, nam nhi thiết cốt tranh tranh!

Khi hắn sắp chết, chúng cứu sống hắn, vì chúng muốn để ca ca tận mắt thấy xương cốt toàn thân bị gõ nát là như thế nào.

Người làm ra những việc đó, chính là Cố Phiên Nhiên và đám nam nhân phía sau ả.

Tưởng tượng đến ca ca bị tra tấn đến máu thịt mơ hồ, lại liều chết không chịu khuất phục, nàng đau lòng đến không thể thở.

Kiếp trước nàng bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn ca ca bị chúng tra tấn người không ra người, quỷ không ra quỷ. Kiếp này, nàng tuyệt đối không để chuyện này tái diễn, những kẻ đó, nàng sẽ trả lại gấp trăm lần cho chúng!

Kiếp trước gieo nhân gì, kiếp này nên gặt quả đấy.

Dù nàng có xuống địa ngục, thù này không thể không báo.

Có lẽ ánh mắt Bắc Vũ Đường quá nóng, khiến Bắc Lâm hơi nhíu mày.

Đại sảnh lầu hai có không ít người nhận ra. Có lẽ họ không biết Đỗ Lân, nhưng nhất định biết Bắc tiểu tướng quân.

Bắc Lâm có danh khí rất lớn ở thành Trường An, danh khí trong quân còn lớn hơn nữa.

Hắn là người rất có thể sẽ thay thế Bắc đại tướng quân.

Bắc đại tướng quân là thần bảo hộ Nam Đường Quốc, là tướng quân chiến thần.

Người có hy vọng kế thừa bát y của ông chỉ có Bắc Lâm. Từ sau khi tiến vào trong quân đến khi đi lên vị trí này, Bắc Lâm hoàn toàn không dựa vào Bắc tướng quân. Vị trí tiểu tướng quân là do hắn đánh thắng vô số trận, tích lũy quân công mà giành được.

Sau khi hắn trở thành tướng quân, thân phận của hắn mới lộ ra ánh sáng.

Cả thành Trường An không ai không biết uy danh của Bắc tiểu tướng quân, tất nhiên cũng đều nhận ra hắn.

"Bắc tiểu tướng quân không phải đi bên Tây Bắc đánh Man Di à, sao lại đột nhiên trở lại?"

"Ngươi ngốc thế. Chắc chắn là đánh thắng trận, hồi kinh phục mệnh."

"Bắc tiểu tướng quân thật lợi hại, lại đánh thắng trận!"

Tiết Thiên và Đại Hương nghe các thực khách nói ra thân phận của người tới, sắc mặt rất khó coi.

Quả nhiên, thân phận của người đặt sau không đơn giản.

Họ không phải người của Nam Đường Quốc, nhưng sau khi vào Nam Đường Quốc đã nghe rất nhiều về sự tích của Bắc Lâm. Nếu ngày thường gặp hắn, họ sẽ rất vui sướng, nhưng giờ thì không vui nổi.

Bắc Vũ Đường đè nén đủ loại cảm xúc trong lòng, khi một lần nữa nhìn về phía Bắc Lâm, thần sắc đã khôi phục như thường, "Bắc tiểu tướng quân, cửu ngưỡng đại danh."

Đỗ Lân nói với mấy người họ, "Các ngươi không cần khách sáo với chúng ta. Các ngươi chiếm vị trí chúng ta đặt trước, giờ các ngươi nhường ra, chúng ta có thể bỏ qua chuyện cũ."

Bắc Vũ Đường cười với hai người, "Hai vị công tử nhầm rồi. Vị trí này, ta đặt từ năm ngoái. Sao có thể là chúng ta chiếm của các ngươi?"

"Đặt từ năm ngoái?" Đỗ Lân nhíu mày.

Chưởng quầy vội nói: "Đừng nghe họ nói bậy. Biên lai họ cầm trong tay là giả."

Bắc Vũ Đường cười với chưởng quầy, "Chưởng quầy, giờ mới nói tờ biên lai này là giả có phải đã quá muộn rồi không?"

Chưởng quầy không chút hoang mang, "Bắc tiểu tướng quân, Đỗ công tử, không tin, các ngươi có thể đọc tờ biên lai kia. Tờ biên lai kia là minh chứng tốt nhất."

Bắc Vũ Đường khá tò mò, chưởng quầy định nói đen thành trắng như thế nào đây.

"Biên lai đâu."

Bắc Vũ Đường lấy bằng chứng ra, Đỗ Lân xem xong, cũng không thấy có gì không ổn.

"Ta thấy bằng chứng này không có vấn đề gì. Có phải chính ngươi quên nên đẩy sai lầm lên họ không?" Đỗ Lân nhìn chưởng quầy bằng ánh mắt đánh giá.

"Không phải như vậy. Công tử, ngài xem khoản bồi thường trên đó đi, là mười lượng hoàng kim!"

"Đúng vậy, không sai, là mười lượng hoàng kim. Có vấn đề gì sao?"

"Có vấn đề, có vấn đề lớn. Chúng ta buôn bán nhỏ, sao có thể viết khoản tiền vi phạm lớn như vậy. Rõ ràng là họ làm giả. Họ cầm tờ bằng chứng, chiếm vị trí này, là vì ép tiểu nhân trả tiền cho họ. Họ đang lừa bịp tống tiền tiểu nhân." Chưởng quầy vừa nói còn thỉnh thoảng gạt nước mắt.

Hắn nói vậy, đúng là có vài phần đạo lý.

Ai lại đi viết khoản tiền bồi thường lớn như thế.

Tiết Thiên và Đại Hương trợn tròn mắt, khó tin nhìn chưởng quầy. Chưởng quầy này không chỉ lòng dạ hiểm độc mà còn thiếu đạo đức. Tiết mục ác nhân cáo trạng trước, cắn ngược làm thật giỏi.

"Ngươi nói hươu nói vượn!" Đại Hương tức giận.

"Sao ngươi có thể ăn nói bừa bãi, đổi trắng thay đen như thế!" Tiết Thiên cũng tức.

Tiểu Mặc Nhi luôn im lặng lên tiếng: "Ngươi nói chúng ta lừa bịp tống tiền, giả tạo chứng cứ, vậy vì sao lúc trước không nói, còn cam tâm tình nguyện đưa bạc để chúng ta lùi bước?"

Chưởng quầy cười lạnh, "Ta cũng không còn cách nào. Trong ngày mọi người đều vui này, ta không muốn vì chuyện này mà cãi nhau với các ngươi, quấy rầy sự thanh tịch của các vị khách khác. Không ngờ các ngươi lại công phu sư tử ngoạm."

"Vậy vì sao ngươi không báo quan tới bắt chúng ta?" Tiểu Mặc Nhi tiếp tục hỏi.

"Đó, đó là vì ta, ta..." Chưởng quầy nhanh chóng suy nghĩ, nhưng nhất thời không nghĩ ra lời giải thích hợp lý.

Tiểu Mặc Nhi hỏi tiếp, "Mẫu thân cho ngươi đi báo quan, nhưng ngươi không dám đi? Vì sao?"

"Đó là vì ta không muốn quá tuyệt tình, cho các ngươi một cơ hội." Chưởng quầy cuối cùng cũng nghĩ ra.

Bắc Vũ Đường giao bằng chứng cho Bắc Lâm, "Mời Bắc tiểu tướng quân bình luận, trong chúng ta, ai nói dối. Ta tin Bắc tiểu tướng quân là người công bằng công chính."

Bắc Lâm nhìn tờ bằng chứng, khi thấy chữ viết bên trên, ánh mắt hơi nheo lại.

Chữ này...

Vì sao lại giống muội muội như thế.

"Tờ biên lai này là ai viết?" Bắc Lâm vội vàng hỏi, giọng nói mang theo muôn vàn cảm xúc.

"Là nàng." Chưởng quầy theo bản năng chỉ Bắc Vũ Đường.

Bắc Lâm híp mắt trừng chưởng quầy một cái, chưởng quầy chỉ cảm thấy lạnh toát từ chân chạy lên, lạnh thấu tim gan.

"Đây là ngươi viết?" Ánh mắt Bắc Lâm sắc bén nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường.

"Đúng vậy, ta viết." Bắc Vũ Đường thẳng thắn đáp.

Bắc Lâm nhìn nữ tử trước mặt, hắn chưa từng gặp nàng, vì sao trên thế gian lại có người có chữ viết giống muội muội đến thế.

Đỗ Lân thấy hắn nhìn chằm chằm người ta, lòng lộp bộp.

Người này có ý tưởng không an phận gì với người ta đó à?!

Nữ nhân kia là nữ tử có phu quân, còn mang theo hài tử đấy!

"Bắc tiểu tướng quân, ngài nhìn ra ai nói thật, ai nói dối?" Bắc Vũ Đường hỏi.

Bắc Lâm thu lại khiếp sợ, "Tờ bằng chứng này là thật."

Chưởng quầy lập tức nóng nảy, "Bắc tiểu tướng quân, ngài..."

Ánh mắt lãnh lệ của Bắc Lâm quét qua, "Ngươi câm miệng. Ngươi vừa rồi đáp là nàng viết, có thể thấy lúc ấy ngươi đã chứng kiến nàng viết bằng chứng, nên mới có thể đáp chắc chắn như vậy."

"Đó là vì bằng chứng nằm trên tay nàng ta, nếu tạo giả, chắc chắn là nàng ta làm." Chưởng quầy chưa từ bỏ ý định, tiếp tục giảo biện.

Tiểu Mặc Nhi xuống khỏi ghế, "Ta cũng biết viết chữ."

"Ta cũng biết." Tiết Thiên ôm quyền với Bắc Lâm.

Tiểu Mặc Nhi tiếp tục nói, "Nữ tử thường rất ít người biết chữ, hai người chúng ta ở đây, nhưng chưởng quầy lại làm lơ chúng ta, một mực chắc chắn là mẫu thân ta, đó đã đủ để chứng minh tất cả."

Bắc Lâm nhìn chưởng quầy, "Ngươi còn gì để nói?"

Các thực khách xung quanh cũng không nhìn được nữa, sôi nổi lên tiếng.

"Chưởng quầy, lúc trước ta thấy rõ ràng, ngươi đây là nói không giữ lời, còn định vu oan."

"Ngươi làm như vậy thật không phúc hậu. Chúng ta đều thấy rõ ràng đấy."

"Còn không phải sao. Ngươi là thấy người ta từ nơi khác tới nên muốn khiến họ ngậm bồ hòn."

"Chưởng quầy, làm ăn buôn bán không thể ác như vậy."

......

Chưởng quầy bị nói đến mặt đỏ tai hồng.

"Bắc tiểu tướng quân, Đỗ công tử, ta..."

Đỗ Lân xua tay, "Ngươi đừng nói nữa. Ngươi có phải thấy chúng ta rất ngốc? Rất dễ lừa?"

"Tiểu nhân không dám, sao tiểu nhân có thể nghĩ vậy chứ!"

"Không nghĩ vậy, nhưng ngươi đã làm như vậy." Đỗ Lân không vui nhìn chưởng quầy, "Lá gan ngươi lớn thật, muốn lợi dụng ta và Bắc Lâm."

Chưởng quầy hoảng sợ vội quỳ trên đất, "Tiểu nhân biết sai rồi, cầu xin Đỗ công tử và Bắc tiểu tướng quân tha cho tiểu nhân lần này. Đều do tiểu nhân nhất thời hồ đồ."

Bắc Lâm liếc chưởng quầy một cái, "Đi thôi."

Đỗ Lân kinh ngạc, "Buông tha hắn như vậy à?"

Nhìn Bắc Lâm định đi, Đỗ Lân thở dài một hơi, "Coi như ngươi may mắn."

Chưởng quầy đang định xin lỗi thì nghe thấy tiếng Bắc Vũ Đường hô, "Bắc tiểu tướng quân, xin dừng bước."

Bắc Lâm dừng bước, quay đầu, "Còn chuyện gì?"

"Gặp nhau tức là duyên phận, nếu Bắc tiểu tướng quân tới, không biết có nguyện ý ngồi cùng không. Nơi này là nơi thích hợp để ngắm đèn rồng nhất, một năm chỉ có một lần, nếu bỏ lỡ thì rất đáng tiếc."

["Ca ca, vị trí này là vị trí ngắm đèn rồng tốt nhất."

"Một năm chỉ có một lần như vậy thôi, đừng để bỏ lỡ."

"Ca ca, huynh mau lên, bỏ lỡ là phải chờ thêm một năm nữa đấy!"]

Bắc Lâm nhìn nữ tử trước mặt, nếu không phải dung mạo của nàng và muội muội rất khác nhau, tuổi tác cũng không đúng, hắn sẽ không nhịn được mà hoài nghi liệu nàng có phải... Muội muội không.

"Được." Bắc Lâm đồng ý.

Sau khi Bắc Lâm và Đỗ Lân ngồi xuống, trà lâu lại khôi phục như thường.

Tiểu nhị bưng trà và điểm tâm lên, cười làm lành, "Trà và điểm tâm này là chưởng quầy của chúng ta mời, nhận lỗi với các vị."

Đỗ Lân xua tay, tiểu nhị vội lui ra.

Bắc Lâm và Đỗ Lân ngồi xuống, Đại Hương có vẻ khá bất an.

Tiểu Mặc Nhi tò mò đánh giá hắn.

"Bắc tiểu tướng quân, đã sớm nghe về sự tích của ngài, hôm nay may mắn gặp mặt, là vinh hạnh của chúng ta." Bắc Vũ Đường mỉm cười nói.

Bắc Lâm nhìn nàng, "Các ngươi không giống người Nam Đường Quốc."

"Tướng quân đôi mắt hơn người. Chúng ta thật sự không phải người Nam Đường Quốc. Chúng ta là người Đại Chu, đến Nam Đường Quốc làm buôn bán nhỏ. Không biết tướng quân nhìn ra bằng cách nào?" Bắc Vũ Đường hỏi.

"Hằng năm bên ngoài, gặp không ít người các quốc gia khác, tất nhiên có thể phân biệt một hai. Lời nói cử chỉ của phu nhân rất giống Nam Đường chúng ta, chỉ là mấy vị bên cạnh lại có thói quen của Đại Chu."

Thì ra phân biệt qua thói quen của mấy người Đại Hương.

"Hằng năm du tẩu giữa hai nước nên dính không ít thói quen của Nam Đường Quốc." Bắc Vũ Đường tự nhiên giải thích.

Hai người trò chuyện, từ tập tục của các quốc gia đến văn hóa ẩm thực. Bắc Lâm cũng từ cảnh giác dần biến thành thả lỏng.

Khi hai bên đang nói chuyện hăng say, tiếng chiêng trống từ dưới lầu truyền tới, từ xa tới gần.

Đại Hương ló đầu xuống dưới nhìn, kinh hỉ kêu lên, "Tới! Đèn rồng tới rồi!"

Bắc Vũ Đường và Bắc Lâm dừng câu chuyện, mọi người đều ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài. Trên phố, một đèn rồng màu đỏ đang hướng dần về phía bên này, xung quanh là biển người tấp nập.

Chung quanh đèn rồng còn có biểu diễn cà kheo, phía trước có biểu diễn phun lửa, rất nhiều kỹ năng. Đèn rồng đến, mọi người lúc kinh hỉ, lúc hét lên, lúc cười vui.

"Thật là náo nhiệt phi phàm, cảm giác như đã rất nhiều năm chưa thấy." Bắc Vũ Đường nhìn khung cảnh rước đèn rồng náo nhiệt bên dưới, lẩm bẩm một câu.

Bắc Lâm nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái, rõ ràng tuổi tác không quá lớn, nhưng trên người lại lộ ra sự tang thương.

"Oa! Người kia nhào lộn trên không trung kìa, lợi hại quá!" Đại Hương xem mà ngạc nhiên, không ngừng kinh hô.

Sau khi đèn rồng rước qua, mọi người trong trà lâu đều quay lại chỗ ngồi.

"Lần đầu tiên ta thấy cảnh rước đèn rồng xuất sắc như vậy!" Đại Hương bừng bừng hứng thú.

Đôi mắt Tiểu Mặc Nhi cũng lấp lánh, hiển nhiên cũng thích xem.

"Sang năm lại dẫn muội tới xem." Bắc Vũ Đường cười nói.

Bắc Lâm đối diện nghe nàng nói vậy, thân mình hơn chấn động.

Vũ Đường cũng từng nói như vậy.

"Ngắm đèn rồng ở đây thật tuyệt, chỉ là lão bản nơi này quá đáng ghét. Ta thấy chắc lần sau chúng ta qua, hắn không chịu cho chúng ta đặt nữa đâu." Đại Hương nhớ đến chuyện lúc trước, lại càng chắc chắn.

"Không sao, hắn không dám." Bắc Vũ Đường khẳng định.

"Mộc phu nhân, chúng ta còn có việc, đi trước."

"Xin cứ tự nhiên."

Bắc Vũ Đường nhìn họ rời đi, đến khi họ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mình, nàng mới thu hồi ánh mắt.

Nàng đứng dậy, "Chúng ta cần phải về."

"Vâng." Tiểu Mặc Nhi ngoan ngoãn đứng dậy.

Tiết Thiên không có hứng thú với vụ này, giờ hắn chỉ hứng thú với trị bệnh cứu người và nghiên cứu đủ loại thuốc tạo phúc cho người đời.

Đại Hương khá hứng thú, nhưng thấy mọi người đứng dậy đi rồi, cũng không dám bảo chơi thêm lát nữa.

Bởi vì đèn rồng đã qua, nhiều bá tánh theo ngắm rước đèn cũng tan, đường phố ít người hơn hẳn. Mấy người đi về cũng không phải cố sức chen qua đám người.

Tiết Thiên mở cửa viện, cả bốn tiến vào sân.

Đột nhiên, Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi dừng lại.

Đại Hương và Tiết Thiên cũng bị hai người cản đường. Hai người nghi hoặc nhìn Bắc Vũ Đường, lại thấy nàng "Suỵt" một tiếng.

Hai người thấy Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi nghiêm túc, cũng nhận ra có chuyện. Bắc Vũ Đường làm một thủ thế, ý bảo hai người đứng im.

Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi lặng lẽ đi vào phòng, căn phòng tối tăm duỗi tay không thấy năm đầu ngón tay, nhưng mà, nó không phải vấn đề với Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi.

Hai người nhìn quanh phòng một lượt, không thấy gì.

Đột nhiên, một bóng đen nhảy ra từ bóng đêm, nhào về phía Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi. Hai người đồng thời ra tay, đối phương mạnh hơn họ tưởng, vượt qua phạm vi người thường.

Người nọ giống như kẻ điên, điên cuồng nhào cắn, miệng phát ra tiếng gào rống.

"Ám Dạ." Nghe âm thanh, Bắc Vũ Đường gọi ra tên người tới.

Người này điên rồi sao, sao lại như vậy?

Sau khi chạm vào người hắn, Bắc Vũ Đường phát hiện nhiệt độ cơ thể hắn cao bất thường.

"Mặc Nhi. Hắn hẳn đã trúng độc. Cùng khống chế hắn."

Hai người phối hợp rất tốt, một trước một sau bắt lấy Ám Dạ đã mất lý trí.

Bắc Vũ Đường điểm huyệt của hắn.

Tiểu Mặc Nhi đốt nến, Tiết Thiên và Đại Hương ở ngoài thấy căn phòng sáng lên, đi vào nhà chính, thấy một người nằm trên đất. Người này đeo mặt nạ màu bạc, cả người đỏ bừng, thần sắc thống khổ.

"Mộc tỷ tỷ, hắn làm sao vậy? Có phải bị trúng độc không?" Đại Hương kinh nghi nhìn người trên đất.

Bắc Vũ Đường ngồi xổm xuống, bắt mạch, "Hắn trúng xuân dược cực mạnh."

"Hả?!" Đại Hương giật mình.

Tiết Thiên cũng khiếp sợ, ai mà thiếu đạo đức hạ dược này cho người ta vậy không biết.

Bắc Vũ Đường nhớ kiếp trước, Cố Phiên Nhiên tấn công mãi không được, không thể khiến Ám Dạ khăng khăng một mực yêu mình, cuối cùng ả dùng chiêu hạ xuân dược. Khiến Ám Dạ chiếm hữu ả lúc hắn mất lý trí.

Chờ xong việc, ả ôn nhu, rộng lượng bảo hắn, ả không cần hắn phụ trách.

Loại người sống trong bóng tối như Ám Dạ sao có thể thoát được cái bẫy ôn nhu giăng vô số lớp của ả, lần lượt hoan hảo với ả. Trái tim cũng dần rơi vào tay Cố Phiên Nhiên sau những lần chìm trong biển dục ấy.

Từ đó, Cố Phiên Nhiên hoàn toàn biến Ám Dạ thành của mình, trở thành sát thủ của riêng ả. Phàm là những chuyện khó làm, tất cả đều do Ám Dạ âm thầm giải quyết.

Cố Phiên Nhiên hoàn toàn không cần mở miệng, Ám Dạ vì muốn ả vui, sẽ ngoan ngoãn đi giải quyết.

Hắn chính là lưỡi dao sắc bén trong tay Cố Phiên Nhiên, vì ả âm thầm vượt mọi chông gai.

Kiếp này, Cố Phiên Nhiên vẫn dùng chiêu này, đáng tiếc là hắn thoát ra, còn chạy tới nơi này.

Vốn nhìn khuôn mặt đau khổ của hắn là chuyện tốt nhất, nhưng mà, vì kế hoạch lúc sau, Bắc Vũ Đường cần phải chữa khỏi cho hắn, để hắn khỏe lại.

"Đại Hương, vào phòng lấy hòm thuốc của ta tới, mang cả bộ ngân châm của ta qua đây."

"Vâng."

"Tiết thần y, ngươi đi tìm dây thừng trói hắn lại."

Đại Hương vội chạy tới nơi, còn cầm theo hòm thuốc tới, Tiết Thiên đang trói chặt Ám Dạ lại.

Bắc Vũ Đường mở hòm thuốc ra, nói với mấy người Tiết Thiên, "Lát ta sẽ giải huyệt cho hắn, các ngươi phải ấn hắn xuống, để hắn bớt giãy giụa lúc ta châm cứu."