Mau Xuyên Nam Thần Nhà Bên Không Bình Thường!

Chương 11: 11: Thúc Thúc Là Tên Cầm Thú 9




Bạch Hoài run run mở cửa thư phòng, tuy lòng bất an nhưng thật ra lại chờ mong cực kỳ.

Từ trước đến giờ Nhiếp Vân Tranh không cho phép Bạch Hoài đụng vào rượu, dù sao cô cũng còn nhỏ. Nhưng con người mà, lòng hiếu kỳ không bao giờ mất đi, nó chỉ chuyển từ vật này sang vật khác.

Bạch Hoài cũng chưa từng đụng vào bia rượu, kiếp trước thì cha mẹ không cho sợ sức khỏe Bạch Hoài xảy ra vấn đề không thể truyền máu cho Bạch Niên Ngọc được, còn kiếp này vì tuổi quá nhỏ Nhiếp Vân Tranh cũng nhìn chằm chằm, một giọt cũng không cho thử.

Không biết hôm nay não chập thế nào mà Bạch Hoài lại có thể không thèm để ý tới ánh mắt sắc lạnh như dao khủng khiếp của Nhiếp Vân Tranh mà làm liều thế này.

Cô nắm tay nắm cửa, nhìn vào trong thư phòng.

Có nên vào không?

Có nên uống thử không nhỉ?

Nếu lỡ uống mà bị phát hiện thì mình có sống sót được dưới tay chú ấy không?

Bạch Hoài rối rắm, nửa muốn vào nửa lại chẳng dám.

Kệ! Đã đến tận đây rồi, còn không vào thì chính là đồ hèn!

Bạch Hoài hít thở sâu vài cái tự trấn an cùng cổ vũ, đúng vậy, sợ gì chứ, cô năm nay cũng 15 sắp 16 đến nơi, lại không phải là trẻ em 3 tuổi cần người lớn quản lý thật chặt.

Cô oai hùng bước vào, bật đèn phòng lên, đèn vụt sáng chiếu rọi vào nội thất bên trong.

Thư phòng của Nhiếp Vân Tranh không quá lớn, bày trí cũng đơn giản, bàn làm việc đặt ngay ngắn, cả hai bên là tủ chứa đầy sách, từ sách về kinh doanh đến sách thiên về tâm lý khoa học, trong đó còn xen lẫn vài ba cuốn truyện tranh manga của Bạch Hoài. Bên cạnh tủ sách còn có một cái tủ kính trong suốt trưng bày các bằng khen và huy chương giải thưởng của cô. Bên tay phải là ghế sofa đen đơn giản, có cả một cái bàn trà bằng gỗ dùng khi mời khách, Nhiếp Vân Tranh sẽ pha trà và ngồi ở đây để bàn bạc công việc.

Bạch Hoài đảo mắt xung quanh.

Rượu vang, rượu vang, rượu vang.

Nó để đâu rồi ta??

Chợt, mắt cô sáng rỡ khi thấy chai rượu vang đang yên vị bên cạnh một cái đồ đựng bút màu sắc rực rỡ.

Cái hộp đựng bút này chẳng đẹp một chút nào hết, nó màu mè lung tung, các màu đối nhau vẽ nguệch ngoạc lên đấy khiến nó trông như cái vỉ pha màu đã cũ xì của các hoạ sĩ. Và nó là cái Bạch Hoài tự tay làm năm 8 tuổi sau 7 tháng về nhà sống chung với Nhiếp Vân Tranh.

Nó được làm từ que đè lưỡi bác sĩ thường dùng, nói thật năm đó cô làm ra nó cũng bị thương không biết bao nhiêu lần, bị bỏng do keo nến, cắt vào tay, giằm đâm khiến cô đau đến ứa nước mắt, nhưng dù thế cô vẫn cố gắng hoàn thành nó rồi đem tặng cho Nhiếp Vân Tranh.

Tuy nó xấu, nó không đẹp nhưng nó chứa đựng tâm tư chân thành của Bạch Hoài, và cũng may Nhiếp Vân Tranh không chê, và dùng nó làm đồ đựng bút cho đến bây giờ.

Bạch Hoài nhìn nhìn hộp đựng bút cười tủm tỉm, trong lòng bất giác ấm lên, vui vẻ cực kỳ.

Cô vươn tay chộp lấy chai rượu, lắc nhẹ.

Còn 3/4, chắc là chú Vân Tranh đã uống một ít rồi. Cô mím môi thầm nghĩ, nếu như vậy thì giấu diếm chuyện cô uống vụng sẽ dễ dàng hơn!

Bạch Hoài vui vẻ, tí ta tí tởn ôm rượu xuống nhà vọt vào trong bếp.

Oa~ mồi nhắm đã có, rượu cũng tại, bây giờ chính là lúc tận hưởng cuộc sống về đêm~~

Bạch Hoài cầm đùi gà rán lên, cắn mạnh 1 cái, òa, giòn tan trong miệng, quá ngon! Cái này là cô vừa mới đặt ban nãy, uống rượu thì sao thiếu mồi được. Uống không chán lắm!

Gà rán là một trong những món ăn vặt ai ai cũng mê, cô cũng thế, nhưng Nhiếp Vân Tranh lại không cho phép ăn nhiều, nên lần nay cô chơi lớn đặt 5 vái đùi gà, tính toán ăn gà rán thay luôn cho bữa tối.

Tay cô vụng về rót rượu ra ly, nhìn thứ nước màu đỏ sóng sánh toả ra mùi thơm dụ hoặc, cô liếm môi, bưng ly lên nhấp thử một ngụm.

Khục... Khụ khụ khụ

Vị cay sộc thẳng vào mũi, làm cổ họng Bạch Hoài nóng rát, cô bụm miệng kho khù khụ, nước mắt tràn khỏi mi.

Cay quá.

Sao ai cũng nói rượu ngon? Lừa đảo!

Bạch Hoài tức tối đập bàn một cái, tay lập tức đỏ lên, đau đớn.

Chỉ một chốc sau, vị cay biến mất, để lại là vị ngọt nơi đầu lưỡi cùng mới mùi hương thơm lừng của nho, Bạch Hoài chép miệng cảm thán.



Ờ thì... Cũng ngon đấy chứ!

Cô gái nhỏ này lại tò mò nhấp thêm mấy ngụm nữa, chịu đựng vị cay qua đi cô đắm chìm vào mùi hương thơm ngọt ấy.

Một ly, hai ly, ba ly.

Chẳng mấy chốc chai rượu nhẹ tênh, chẳng còn giọt nào. Mà thủ phạm nốc cạn rượu mắt híp lại, mơ mơ hồ hồ, hai tay hai miếng đùi gà rán điên cuồng gặm.

Ưm, ăn ngon!

Rượu cũng ngon nữa!

Bạch Hoài gật gù, đầu óc mông lung mơ hồ.

Từng phút trôi đi, men say thấm người, Bạch Hoài mềm nhũn dựa lưng vào ghế, mồm miệng ê a không rõ chữ, chết thật rồi, cô gái này say tý bỉ mất rồi.

Bạch Hoài mơ màng nhìn nhìn bãi chiến trường trên bàn ăn, lại nhìn nhìn hai tay dính đầy mỡ của mình bĩu môi ghét bỏ.

Thật dơ!

Cô loạng choạng đứng lên, chao đảo bước vào WC rửa sạch tay và lau miệng.

Ừm, cho dù có say thì cũng phải làm con ma men sạch sẽ!

Cô chân này dẫm chân kia ra ngoài, đầu óc vì cồn mà chậm chạm, cả người như muốn bay bổng. Cô chậm rãi lê thân đến phòng khách, rồi khó chịu cau mày, đầu óc quay cuồng khiến dạ dày Bạch Hoài cũng xao động dậy sóng.

Oẹ.

Bạch Hoài đỡ bàn phòng khách nôn ói, nhưng cuối cùng lại chẳng tống gì ra được. Men say càng lâu càng thấm người, cô cũng chịu không nổi mà gục ngay trên sofa phòng khách, ngủ say.

Nhiếp Vân Tranh mỏi mệt về nhà, nhìn đồng hồ trên tay, 11 giờ 46 phút đêm. Tháng này anh bận rộn với dự án hợp tác cùng gia tộc Alsen ở Mỹ, trên cơ bản là mỗi ngày tận đêm khuya mới có thể tan việc về nhà, nhân viên công ty vì tăng ca quá trễ mà cũng than trời trách đất, cũng may tiền lương tăng ca ở Nhiếp thị là lương một ngày nhân đôi nên nhân viên cũng chấp nhận ở lại.

Nếu không có thêm nhân viên chắc Nhiếp Vân Tranh cũng phát điên với một đống giấy tờ mất. Alsen dù sao cũng là một gia tộc lớn, nếu có thể hợp tác với họ thì địa vị của Nhiếp thị sẽ nâng cao một bước, Nhiếp Vân Tranh không thể bỏ lỡ cơ hội này được.

Vừa vào đến nhà, đã thấy Bạch Hoài nằm ườn ra trên ghế, Nhiếp Vân Tranh hơi cau mày.

Cô nhóc này chờ anh về đến nỗi ngủ quên mất à? Nếu không thì tại sao lại không ngủ trong phòng.

Nhiếp Vân Tranh nghĩ nghĩ, bước nhanh đến gần Bạch Hoài chạm nhẹ vào người cô ý đồ đánh thức cô dậy.

" Hoài Hoài, ngoan, dậy đi, ngủ ngoài này lạnh. Dậy rồi lên phòng ngủ."

Bỗng, mùi rượu nồng nặc phát tán từ Bạch Hoài truyền tới chóp mũi Nhiếp Vân Tranh.

Nhiếp Vân Tranh:"!!" Cô nhóc này lén anh uống rượu!! Uống vụng thì cũng thôi đi, còn dám đem mình uống say đến không biết trời trăng mây gió, uống đến bất tỉnh nhân sự!

"Bạch Hoài, dậy mau! Dậy nói chuyện với chú."

Bạch Hoài khó chịu ưm một tiếng, cô mơ màng mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu khiến cô lại gục mất.

Nhiếp Vân Tranh lay thêm vài cái, thấy rằng không thể gọi cô tỉnh dậy lúc này, anh thở dài một tiếng, thả cặp táp trong tay xuống ném lên đuôi sofa, tiến đến sát Bạch Hoài, cúi người, bế bổng cô lên.

Tư thế ôm này không phải tư thế ôm công chúa, nó như tư thế ôm trẻ em mà các bậc phụ huynh hay ôm con mình ấy.

Nhiếp Vân Tranh để cổ Bạch Hoài đặt lên vai anh, cẩn thận che chở trước sau, xác định Bạch Hoài sẽ không ngã, anh mới yên tâm ôm cô quay về phòng.

Nhiếp Vân Tranh khó khăn mở cửa, dùng cùi chỏ để bật đèn, sau đó vứt thẳng tay Bạch Hoài lên giường, thịch một tiếng, cơ thể cô nẩy lên rồi hạ xuống.

Bạch Hoài khó chịu cau có, cô muốn nôn rồi.

Nhiếp Vân Tranh nhanh tay bịt miệng cô lại, giữ chặt. Trời ạ, nôn trên giường là đêm nay cô nhóc này chỉ có thể nằm dưới đất thôi đấy.

Ưm~

Cô khẽ rên một tiếng, lại lần nữa mê mang mở mắt, nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, Bạch Hoài mừng rỡ mỉm cười, đôi mắt màu trà trong trẻo cong lên:" Chú Vân Tranh về rồi."



Bạch Hoài vỗ vỗ tay, vui mừng nhìn Nhiếp Vân Tranh, ngữ khí tràn ngập sung sướng cùng ỷ lại.

Nhiếp Vân Tranh nhìn nhìn cô nhóc đang say đến mụ mị đầu óc nhưng ít nhất vẫn nhận ra anh, tức giận trong lòng giảm đi phân nửa, anh thở dài, có chút không biết phải làm gì với Bạch Hoài.

Đừng trong phòng vài giây sau, Nhiếp Vân Tranh chuẩn bị quay xuống nhà bếp nấu cho Bạch Hoài một chén canh giải rượu.

Anh thường xuyên phải dự tiệc và đến những buổi gặp mặt, giao tiếp với đối tác nên uống rượu là điều khó tránh khỏi, vì thế nên ở nhà luôn có nguyên liệu để nấu canh giải rượu, mọi ngày là dì Khương nấu, nhưng nay dì ấy đã về nhà nên Nhiếp Vân Tranh đành phải tự thân vận động.

Sáng hôm sau anh nhất định sẽ dần Bạch Hoài ra bã. Gan lớn rồi, dám lén anh uống rượu, không mau chỉnh sửa tính tình vài năm nữa bảo leo lên đầu anh ngồi cũng dám làm mất.

Không quá 20 phút, Nhiếp Vân Tranh bưng một chén canh nóng hổi vào, đặt canh lên bàn anh đỡ Bạch Hoài ngồI dựa vào thành giường, chuẩn bị đút từng muỗng cho cô uống.

"Không uống!" Bạch Hoài không vui nghiêng mặt sang chỗ khác, mơ hồ phản kháng.

Nhiếp Vân Tranh:" Phải uống, ngoan một chút, mau uống đi, mai lại khó chịu bây giờ."

"Không uống!" Bạch Hoài cứng đầu, ngậm chặt miệng nhất quyết không uống.

Anh uể oải, thật sự muốn bẻ miệng cô ra trực tiếp đổ hết vào.

Nghĩ thế liền làm, Nhiếp Vân Tranh bóp miệng cô chuẩn bị hạ thủ.

Bạch Hoài đau đớn rên rỉ, cảm giác nguy hiểm ập tới khiến da gà cô nổi đầy lên, thân thể hành động theo bản năng.

"Chú à.." Bạch Hoài ôm ngang eo Nhiếp Vân Tranh, cọ cọ làm nũng.

Đột nhiên bị ôm khiến anh bất ngờ cứng ngắc người, tay giữ vai Bạch Hoài, nhìn đỉnh đầu cô gái nhỏ đang nhích qua nhích lại.

Nhiếp Vân Tranh cố đẩy Bạch Hoài ra, nhưng cô nhóc này cứ như bạch tuộc, bám dính rất chặt.

Một lúc sau Nhiếp Vân Tranh nhịn không nổi, cất tiếng gọi:" Hoài Hoài? Cháu tỉnh chưa? Mau buông chú ra."

Bạch Hoài lại nhất quyết không nhả ra, gan rất lớn nhướng người nhào lên ôm Nhiếp Vân Tranh.

Nhiếp Vân Tranh bị Bạch Hoài đẩy ngã ra giường, má cô áp lên lồng ngực anh, tai kề sát tim anh.

"Ý, cháu nghe thấy tim chú đập nè. Hì hì"

Bạch Hoài khờ khạo cười hề hề.

Tay chân không thành thật chốc chốc lại chọc chỗ này, sờ chỗ kia, đem ngực với cơ bụng anh sờ soạng sạch sẽ.

Nhiếp Vân Tranh:"...." Lưu manh từ đâu xuất hiện?!

Bạch Hoài khò khè thở, cảm thấy lồng ngực Nhiếp Vân Tranh thật sự rất ấm áp, nhịn không được lại cọ lên cọ xuống. Đầu cô nhúc nhích đâm ra cơ thể cô cũng nhích theo. Thế là Bạch Hoài như con đuông dừa nhích qua nhích lại trên người Nhiếp Vân Tranh.

Nhiếp– đương sự– Vân Tranh:"....."

Cảm giác được biến hoá của anh em mình phía dưới, Nhiếp Vân Tranh trầm mặc.

Tuy rằng 30 năm chưa có người yêu vì không có thời gian yêu đương nhưng Nhiếp Vân Tranh vẫn là một người đàn ông hoàn toàn bình thường, lâu lâu vẫn có phản ứng sinh lý lại chưa bao giờ nghĩ đến việc kiếm bừa một cô gái nào đó giải quyết khó khăn.

Nhiếp Vân Tranh được mẹ dạy dỗ rất kỹ vấn đề này, không được phép lạm giao lung tung, không được phép trêu đùa tình cảm của con gái người ta, nếu không yêu thì quyết không tạm bợ.

Vì lẽ đó mà đến 30 Nhiếp Vân Tranh vẫn chưa có vợ, Mẹ Nhiếp ở nhà cũng vô cùng sầu não. Mỗi ngày mong ngóng con dâu.

Nhiếp Vân Tranh cũng đã từng nghĩ đến sẽ kết hôn cùng ai đó rồi cùng họ sinh con đẻ cái, sống bận rộn nhưng vui vẻ như các gia đình khác.

Suy đi tính lại, anh chưa bao giờ tính tới vấn đề mình sẽ có phản ứng không chính đáng đối với cô cháu gái mình nuôi suốt 7 năm trời.

Nhiếp Vân Tranh không thể tin được.

Nhiếp Vân Tranh hốt hoảng.

Nhiếp Vân Tranh từ chối chấp nhận sự thật!

Chuyện này không thể nào!!