“Ngu ngốc như thế...... bị đùa bỡn đến chết cũng đáng đời lắm.”
Lạc Li cất di thư của bố mẹ nguyên chủ, ánh mắt không chút lưu tình.Trước kia, Tống Thiên cũng không được trọng sinh, nguyên chủ được gả cho Giang Hoài như ý nguyện, đương nhiên cứ thế mà tin tưởng Giang gia vô điều kiện.
Ngày sinh nhật mười chín tuổi này, cô tự nguyện đem chìa khóa ngân hàng đưa cho Giang Hoài, hiển nhiên cô ấy sẽ không biết được sự thật kinh hoàng đằng sau tất cả mọi chuyện rồi.
Giang gia dựa vào công thức vắc-xin mà bố mẹ nguyên chủ để lại, từng bước vươn lên trở thành ông hoàng trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật sinh học!
Đến khi cô bước vào vị diện này, vốn đã biết trước kịch bản, hơn nữa, dưới sự chi phối của hệ thống, ngày hôm nay chính là ngày cô lìa đời, dù có thể nào đi nữa, cô nhất định phải bảo vệ được tâm huyết cả đời của bố mẹ nguyên chủ.
Được rồi...... Cứ chờ xem cô quậy tung trời làm thể nào!
Lạc Li nở một nụ cười vô cùng tà mị, vẻ mặt khát máu liếm liếm cánh môi đỏ mọng, lấy laptop đã mang theo ra bắt đầu thực hiện.
Đào hố xong, cô chậm rãi rời khỏi ngân hàng. Đến cửa lại vô tình chạm mặt Giang Hoài, đã lâu không gặp. Được dịp thấy nhau, tưởng như đã cách xa mấy đời.
Trước kia nguyên chủ sống ở Giang gia, bố mẹ Giang bởi lòng thèm muốn di vật mà bố mẹ cô để lại nên ngoài mặt miễn cưỡng đối tốt với cô.
Giang Hoài yêu Tống Thiên, Lạc Li lại bám dính lấy hắn như cao da chó, nên hắn đối với cô cũng không có bao nhiêu là thiện ý, nhiều lắm là xem cô như một con thú cưng thích thì gọi, không thì đuổi đi.
Mồ côi bố mẹ, nguyên chủ trở nên nhút nhát và tự ti, đương nhiên cô có thể nhìn ra thái độ thật sự của Giang gia đối với mình.
Nhưng vì không muốn bị bỏ rơi thêm lần nữa, nguyên chủ quyết định sống vô cùng thận trọng, sợ bản thân làm ra chuyện gì sai trái, sẽ bị Giang gia vô tình vứt bỏ.
Suy đoán của Bạch Dục lúc trước tính ra rất đúng, tình cảm của nguyên chủ dành cho Giang Hoài, thật chất cũng không phải tình yêu, đó có lẽ chỉ là thói quen và khát vọng có được một gia đình hoàn chỉnh mà thôi.
Giang gia đã tiếp nhận cô khi cô chật vật yếu đuối nhất, cô mới muốn bám chặt lấy tấm ván cứu mạng này, thậm chí xem bọn họ như người thân ruột thịt.
Đáng tiếc thay, ngay cả một nguyện vọng nhỏ bé như vậy, đến khi chết, nguyên chủ vẫn chưa thực hiện được.
Chuyện này cũng không có gì lạ, Giang gia tiếp cận với cô là có mục đích, phòng cô như phòng trộm, sao có thể thật tâm xem cô như người thân mà đối đãi chứ.
Trái ngược với Giang gia cùng những âm mưu đen tối, nhà họ Bạch lại thật lòng thật dạ đối tốt với Lạc Li, bố mẹ Bạch Dục cũng xem cô như con cái trong nhà mà yêu thương, hai người họ chiều chuộng cô thậm chí còn nhiều hơn cả con trai ruột Bạch Dục của mình.
Đương nhiên, tình cảm của Bạch Dục dành cho cô không cần phải nói, anh quả thật đã sủng cô đến mức vô pháp vô thiên.
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ chu đáo của Bạch gia, sắc mặt Lạc Li ngày càng thêm hồng nhuận khỏe mạnh, xinh đẹp yêu kiều, không khác gì một con búp bê sứ do chính tay thượng đế họa nên, mỗi một tấc trên người cô đều vô cùng quyến rũ, đẹp đến mức kinh tâm động phách.
Còn Giang Hoài thì lại hoàn toàn khác hẳn, chỉ mới một tháng trôi qua, hắn ta đã bị vô số rắc rối tra tấn đến sắp tắt thở, người gầy xuống tận năm cân, tiều tụy hốc hác.
Có câu gia hòa vạn sự hưng, trong nhà lục đục không yên, thử hỏi sao hắn ta lại có thể thuận buồm xuôi gió cho được cơ chứ.
Mà chuyện trong nhà hắn, nói cho dễ nghe là không vui vẻ, nhưng thật ra dùng câu "gà bay chó sủa" tuyệt nhiên không quá lời.
Ở Giang gia, Tống Tuyết ỷ vào việc bản thân mang thai mà tác oai tác quái, Giang Hoài lại ít khi về nhà, hai vợ chồng già bị cô ta quậy ầm ĩ khổ đến không chịu nổi.
Trước kia lúc nguyên chủ còn ở Giang gia hoàn toàn không như thế này, cô bưng trà rót nước, rửa chân mát xa, hầu hạ hai người hết mực.
Còn Tống Tuyết, cuộc sống của cô ta hình như chỉ có mua mua mua và mua, ngoại trừ mua sắm, cũng chỉ biết gây phiền nhiễu ở Giang gia, khiến cả nhà bọn họ không một phút nào yên ổn.
Bởi vì Giang Hoài không trở về nhà, cô ta cũng không có việc gì làm, cứ diễn mãi kịch bản một khóc hai nháo ba thắt cổ, lộng đến mức ông bà già họ Giang suýt vì tức mà chết.
Cho nên, Giang Hoài không thể làm gì khác hơn, đành lòng mỗi tuần về nhà một lần.
Mà cách làm này của hắn ta, lại khiến cho Tống Thiên trong kim ốc bị 'tuyết tàng'* vô cùng bất mãn.
*Câu ở trong kim ốc bị 'tuyết tàng' ý nói Tống Thiên phải chịu cảnh sống không danh không phận lại còn bị Tống Tuyết ức hiếp gây khó dễ mọi nơi.
Về Giang gia, gặp Tống Tuyết cứ này này nọ nọ khiến hắn không chút gì gọi là thoải mái.
Về kim ốc với Tống Thiên thì lại bị cô ta quậy ầm, cả ngày chỉ biết trưng ra bộ mặt đưa đám cho hắn nhìn, Giang Hoài chẳng thể làm được gì, chỉ còn cách cam lòng, cố gắng kiềm chế bản thân dịu dàng an ủi dỗ dành cô ta.
Đến công ty cũng xảy ra chuyện, tất cả những chuyện này dồn dập kéo tới khiến mỗi ngày của Giang Hoài vẫn cứ trôi qua trong mệt mỏi và muộn phiền.