Mau Xuyên Ký Chủ Hôm Nay Lại Hắc Hóa

Chương 34: Kiều Muội Muội Vs Trung Khuyển Ca Ca Nhà Bên ( 34 )




Vì bên có lỗi là Tống Luân, Bối Anh Nguyệt được chia 15% cổ phần của tập đoàn Tống thị.

Chưa đầy ba năm, cuộc hôn nhân đã đi vào dĩ vãng, Bối Anh Nguyệt vô cùng ghét Tống Luân, mỗi lần chạm mặt y như rằng sẽ là một loạt các lời sỉ nhục.

Tống Luân vì áy náy nên cố gắng nhẫn nhịn.

Dù sao cũng đã quen với cách sống “hòa thuận” này của hai người, Tống Thiên chỉ mong tối nay họ không gây rắc rối.

"Anh Nguyệt, cô xem tôi có làm phiền gì cô, mỗi lần nhìn thấy tôi, cô lại tỏ thái độ này ..."

Hắn trong lòng thở dài, hận là nuốt không được, nôn không xong.

Sắc mặt Tống Thiên có chút bất mãn.

"Anh muốn tôi có thái độ sao đây? Anh làm mấy trò bẩn thỉu rồi cưới cô ta, còn muốn tôi làm gì nữa đây?"

Bối Anh Nguyệt chế nhạo.

“Cô!”

Tống Luân mặt từ đang trắng bệch bỗng chuyển sang đỏ, rõ ràng là rất tức giận.

"Cô còn thế nữa, tôi sẽ nổi giận thật đó!”

Tống Thiên sầm mặt, cảm thấy vô cùng bất lực. Cho dù có được sinh lại một lần nữa, hôn nhân của bố mẹ cô có làm cách nào cũng chẳng thể cứu vãn.

Lạc Li, cách đó không xa, nhìn ngắm gia đình hạnh phúc ấy, môi nở một nụ cười xảo quyệt.



[Muội Tạp ... Ngươi tính giở trò gì nữa đây!]

438 sợ hãi cái nụ cười đầy toan tính này của cô.

( "Đoán xem.")

Lạc Li chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô số tội, không trả lời thẳng, sau lưng có tiếng bước chân, vừa quay đầu lại thì thấy Bạch Dục cùng bố mẹ anh.(Truyện Của The Calantha)

“Chú, dì, Đại Bạch!”

Lạc Li ngọt ngào cười, sà vào vòng tay của Bạch Dục.

"Sao con lại không trang điểm? Nào, để dì đưa con về thay quần áo!"

Trông thấy Lạc Li vẫn mặc chiếc áo len vàng lông ngỗng và quần jean ôm đen, Đồng Thu Dĩnh nhíu mày.

Bà không nỡ nhìn cô thế này. Bà biết tâm ý của con trai mình đã lâu, cũng chân thành chăm sóc đứa trẻ vô tội này như con gái ruột của mình.

Hôm nay là tiệc đính hôn của Giang Hoài, bà đã lên kế hoạch sẽ để Tô Lạc Li xuất hiện thật lộng lẫy trang hoàng, hòng dằn mặt đôi cẩu nam nữ kia.

Ai mà ngờ, con bé này thậm chí còn không chút phấn son.

“Dì à không cần đâu, dù sao con cũng không phải là người quan trọng gì, vậy là được rồi.”

Lạc Li cười gượng lắc đầu.

“Con bé này, càng ngày càng lắm lời.”

Đồng Thu Dĩnh rạng rỡ nói.



“Là phụ nữ thì phải biết yêu thương bản thân, không thể ăn mặc lôi thôi thế được.”

“A, Lão Bạch, ông tới rồi?”

Giọng của bố Giang Hoài vang lên từ phía sau, có chút ngượng ngùng.

Gặp lại hai vị lão nhân gia đã nuôi nấng mình năm xưa, Lạc Li lễ phép thưa hỏi.

“Bác trai, bác gái.”

“A Li, đã lâu không gặp, không biết cháu đã quen với cuộc sống ở Bạch gia chưa?”

Kha Giai Ngọc, mẹ của Giang Hoài, vờ quan tâm hỏi thăm.

"Bà nói thế chẳng khác nào đang ám chỉ chúng tôi bạc đãi nó sao? Đừng lo, Lạc Li rất hạnh phúc, đương nhiên cũng không để các người quấy rầy."

Đồng Thu Dĩnh thẳng thắn lên tiếng bảo vệ Lạc Li, giọng điệu áp đảo đối phương.

Bọn họ quả nhìn sư không thấy Phật, dù gì cũng đã nuôi nấng cô gái họ Tô bao năm qua, vậy mà sau khi xảy ra tai nạn, đã biết Lạc Li bị bệnh suýt chết, họ thậm chí còn không quan tâm.

Bà thật sự không thích tính cách của hai vợ chồng đó, nếu không phải là hàng xóm mấy chục năm, bữa tiệc đính hôn này, bà đây khinh.

"Khụ ... Lạc Li, cô vẫn còn oán trách chúng ta sao? Lần này cô đã làm quá nhiều chuyện. Không phải chúng ta không muốn đưa cô về nhà. Chỉ là A Hoài sắp đính hôn với Tống Thiên thôi. Cô quay về, chúng ta chỉ e cô sẽ xấu hổ ... ”

Giọng điệu Kha Giai Ngọc như đang tự trách.