Mau Xuyên Ký Chủ Hôm Nay Lại Hắc Hóa

Chương 25: Kiều Muội Muội Vs Trung Khuyển Ca Ca Nhà Bên (25)




"Sinh nhật mười hai tuổi của em, em thấy Đại Bạch đánh người."

Lạc Li liếm liếm môi, nhỏ giọng nói.

Bạch Dục đơ người một giây, anh không ngờ, vậy mà cô lại thấy được!

Năm cô mười hai tuổi, anh mười sáu tuổi.

Lúc đó anh, đã mơ hồ nhận ra tâm ý của mình.

Tô Lạc Li đối với anh mà nói, không giống với những người khác!

Những đứa trẻ cùng lứa, đúng là kiến thức có nửa vời, chơi cùng với nhau, ngoài thảo luận về trò chơi ra, cũng rất hay nói về những cô gái.

Ai xinh đẹp, ai đáng yêu, ai chân dài, ai thon gọn...

Mà Tô Lạc Li vì bệnh tim bẩm sinh, trổ mã khá muộn, cô bé mười hai tuổi, theo lý đã bắt đầu dậy thì rồi.

Cô khá giống với những đứa trẻ bảy tám tuổi, gầy gò nhỏ bé.

Với tư cách là tiểu chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật, đám trẻ con trò chuyện một chút, đến lượt cô là chủ đề.

Bọn họ mười sáu tuổi, đã xem phim con heo rồi.

Trong đó có rất nhiều cốt truyện muốn sụp đổ tam quan, đối với mấy cậu chàng vừa phát dục mà nói, thật kích thích.


Có một tên biến thái dùng vẻ mặt dâm đãng nhìn cô, cùng với đó là loạt từ ngữ đùa bỡn cô.

Nha đầu trong lòng anh, giống như thiên sứ thuần khiết, sao dám dùng những lời cặn bã này lăng mạ.

Đối phương còn chưa nói hết câu, đã bị anh đạp một cước ngã lăn trên đất, sau đó là một cuộc ẩu đả tàn khốc, khi những người khác kịp phản ứng kéo anh ra, tên tạp chủng kia đã ngất.

Cuối cùng, tên tạp chủng kia bị anh đạp gãy hai cái xương sườn, thiếu chút toi mạng, thế là anh bị cha nhốt lại tròn một tháng.

Ngày anh thấy ánh mặt trời, mọi chuyện đã thay đổi.

Nha đầu của anh không còn quấn quýt lấy anh, hai người ngày càng xa cách.

"Em, sở dĩ em trốn tránh anh... Đúng, bởi vì Giang Hoài ca ca đã nói cho em biết, đó mới thật sự là anh... Nói khi anh ở trường học cuồng vọng ra sao, là giáo bá (*) của trường, thích nhất là rãnh hơi đánh người, thu phí bảo kê, bảo em phải cách xa anh một chút, không bị dạy hư..."

(*) Giáo bá: trùm trường, đầu xỏ

Lạc Li hơi co người, nhỏ giọng nói.

Giang Hoài khốn khiếp!

Bạch Dục thiếu chút nữa tức đến điên.

Anh chưa từng nghĩ rằng, nha đầu trốn tránh anh, là vì bị tên ti tiện Giang Hoài này ly gián!

Bởi vì hắn, anh đã bỏ lỡ tư cách chăm sóc cho nha đầu chẵn sáu năm!

Nếu không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn này, có lẽ anh lỡ cả đời!

Tốt.

Rất tốt!

Giang Hoài...


Bạch Dục ánh mắt lóe tia lửa giận không thể kìm hãm, trán nổi gân xanh, đồng tử co rút lại trông thật đáng sợ, khiến cho người ta rùng mình.

"Đại, Đại Bạch... đừng, đừng nóng giận... A Li sai rồi... A Li không nên ngu muội tin lời Giang Hoài ca ca mà tránh né anh..."

Lạc Li bất an nuốt nước bọt, phát run, tỏ rõ sự bất an của cô.

Hít sâu.

Hít sâu lần nữa.

Bạch Dục dằn lại sự u ám trong lòng, có chút bực tức vò đầu, muốn giải thích với cô, nhưng không thể nói thành lời những câu buồn nôn đó.

Nha đầu của anh đơn thuần như vậy, không nên bị thế giới bẩn thỉu này nhuốm đen.

"Nha đầu, có thể anh không phải người tốt... Nhưng anh mãi mãi không bao giờ làm tổn thương em..."

Bạch Dục ôm Lạc Li thật chặt, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái ót của cô, giọng nói trầm thấp.

"A Li tin!"

Lạc Li gật đầu, ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt tràn ngập sự ỷ lại cùng niềm tin vô điều kiện.

Nguyên chủ đã ngu ngốc bỏ lỡ mất sáu năm, cô nhất định sẽ bù đắp lại cho hai người!