Mau Xuyên Ký Chủ Hôm Nay Lại Hắc Hóa

Chương 23: Kiều Muội Muội Vs Trung Khuyển Ca Ca Nhà Bên (23)




Nhưng nếu không phải Tô Lạc Li, còn có thể là ai?

“Không cần vội, nếu đã là hồ ly, hẳn sẽ có ngày lộ đuôi, chúng ta cứ chờ đốiphương chui đầu vô lưới là được.”

Thang Tử Hành cười lạnh một tiếng, ánh mắt lóe lên tia hắc ám.

****

Đêm đó, Bạch Dục phá luật thức trắng đêm.


Chỉ cần nhắm mắt lại, tất cả những gì trong đầu anh đều là dáng vẻ ẩn nhẫn ủy khuất của Tô Lạc Li.

Người khiến nha đầu thương tâm khổ sở, ai anh nhất định sẽ không buông tha.

Nhưng anh biết rõ hơn bất kỳ ai khác, nha đầu thích tên cặn bã kia như thế nào!

Nếu anh động vào Giang Hoài, sợ rằng cô sẽ hận anh cả đời...

Lòng có chút buồn bực, không tài nào giải tỏa cũng không thể giải tỏa, tư tưởng cứ lại thay đổi, giữa hai lông mày mơ hồ hiện lên u ám thương tâm, rồi lại mau chóng biến mất Bạch Dục đứng dậy, chuẩn bị xuống lầu uống rượu, lúc này đây, ngoài mượn rượu giải sầu, anh cũng chẳng làm gì được.

Vừa mở cửa, anh liền thấy Tô Lạc Li bó gối ngồi bên ngoài.

Cơ thể bé nhỏ co rúm lại thành một khối, mặt vùi vào đầu gối run lên, yếu ớt.

“Nha đầu!”

Bạch Dục thở nhẹ một tiếng, lập tức ngồi xổm xuống, ôm cô vào lòng.

Da lạnh như băng, nghĩa là, cô đã ngồi ngồi ở đây rất lâu.

“Đại Bạch... thật xin lỗi, có phải em đã làm phiền anh không… Em, em chỉ là không muốn đợi…”

Lạc Li chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt rơi đầm đìa, vì cắn răng khóc thầm quá lâu mà mắt mũi đỏ hồng, dáng vẻ nhỏ nhắn đáng thương, khiến người ta đau lòng.

“Em bị ngốc à… Sao lại không gõ cửa!”


Bạch Dục ôm chặt lấy cô, có chút trách cứ, trái tim như mơ mơ hồ hồ, buồn đến khó chịu.

“Thật xin lỗi… Chỉ là mỗi lần nghĩ đến Giang Hoài ca ca, trong lòng A Li rất khó chịu… Tại sao… Mọi chuyện lại thành ra như vậy…”

Khóe môi Lạc Li khẽ nhếch, cười khổ.

Rõ ràng cô đang cười, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi.

Trái tim, dường như vỡ thành từng mảnh cùng với bức ảnh, cùng lời quyết tuyệt

của Giang Hoài, sẽ chẳng bao giờ có thể ghép nối hoàn chỉnh được.

“Qua rồi đều đã qua cả rồi, đừng suy nghĩ lung tung, ngoan……”

Cả nửa ngày, Bạch Dục mới khàn khàn nói.

Lưỡi cứng đờ nơi vòm họng, giữa răng môi đầy chua xót đắng chát ngày càng nặng, nặng đến mức… chết tiệt, muốn giết người!

“Đúng vậy… Từ hôm nay trở đi, A Li tự do rồi, không cần nhìn sắc mặt Giang gia để sống nữa, không cần tốn công tận tâm lấy lòng Giang Hoài ca ca… Chỉ là tại sao… Trái tim vẫn là đau như vậy…”

Tay đặt lên ngực Bạch Dục, giọng nói nghẹn ngào của Lạc Li, phảng phất giống như con thú bị thương, tràn ngập tuyệt vọng và bất lực, ngoài việc tự mình liếm láp vết thương, cô chẳng thể làm gì khác!

“Nha đầu… Vì sao hắn thì có thể, chẳng lẽ anh không được sao…”

Trái tim đau đớn khôn nguôi, Bạch Dục nâng gương mặt cô, khổ sở lên tiếng.

Anh nguyện ý trả giá hết thảy vì cô, cho dù là mạng sống của chính mình!

Nhưng vì sao cô chưa bao giờ nguyện ý quay đầu lại liếc nhìn anh dù chỉ một cái.

Cuối cùng anh có chỗ nào kém hơn Giang Hoài?!

Bị sự đau đớn trong mắt anh làm xao động, Lạc Li thậm chí quên cả khóc,

“Đại, Đại Bạch……”

Bạch Dục không để cô phản ứng lại, bất ngờ hôn cô.

Anh sợ.

Sợ nghe cô cự tuyệt.

Sợ nghe được lời nói tàn nhẫn khiến anh thương tổn.

Chỉ có lấp kín miệng cô, anh mới có thể an tâm!

Nụ hôn này, không thơ mộng.


Ngược lại tràn ngập tuyệt vọng.

Đau…

Bạch Dục điên cuồng, Lạc Li hoảng loạn, nước mắt đầm đìa, len lỏi miệng hai người.