“Ngoan, đừng khóc.”
Bạch Dục hơi ngăn cô, tay vội vàng cầm di động, cúi đầu khẽ đặt một nụ hôn lên khóe mắt ẩm ướt của cô.
Lạc Li ngây người, mắt mơ màng ngắm nhìn tuấn nhan cận kề.
Tiếc thay, hiện tại Bạch Dục không có thời gian thưởng thức vẻ đẹp mỹ miều cô, những dòng tin kia khiến anh lập tức nên hàn băng nhiếp hồn.
Ngón tay lướt nhanh trên màn hình, cười lạnh.
“Sau này nha đầu là người của Bạch gia tôi, động vào cô ấy, chính là gây sự với Bạch Dục tôi. Giang Hoài, từ đầu đến cuối anh chẳng khác gì một tên rác rưởi.”
Ghi âm xong, anh không chút do dự thoát ứng dụng.
Mọi người còn chưa kịp thấu rõ sự việc, đã phát hiện Bạch Dục out rồi.
—— Chết tiệt!
—— Đây là loại tình huống gì vậy...
—— Bạch Dục và Tô Lạc Li?!
Những người vừa mới diss Tô Lạc Li phút chốc cứng họng.
Nếu nói Giang gia là núi cao, không thể lay chuyển.
Vậy Bạch gia chính là trời!
Tô Lạc Li này mồ côi từ nhỏ, thủ đoạn vô biên.
Mới đó đã tìm được một mái ấm cho mình rồi!
Đã thế lại còn là Bạch Dục, trâu bò hơn Giang Hoài gấp vạn lần!
Vậy là, hai người đã ở bên nhau?
Quần chủ (*) hồn bay phách lạc, để lấy lòng Giang Hoài cùng Tống Thiên, hắn đã đá Tô Lạc Li.
(*) Quần chủ là người đứng đầu trong một quần chúng, ở đây có thể là chủ topic, chủ diễn đàn.
Vốn chỉ là côi nhi bị Giang gia khước từ, cô giờ chẳng là cái thá gì nữa, cả đời cũng không thể tiến vào cái vòng (**) này của bọn họ, đá cũng không ảnh hưởng gì.
(**) Vòng: phạm vi tập thể
Ai biết Bạch Dục sẽ vì cô ra mặt, tiêu rồi tiêu rồi, nhất định hắn đã bị Bạch Dục ghim hận...
“Đại Bạch... Anh không nhất thiết phải làm như vậy...”
Lạc Li cắn chặt môi dưới, mắt rưng rưng mở điện thoại, nhún mũi, nhỏ giọng nói.
“Ngoan, anh đã nói với em rồi mà, trên thế giới này, tuyệt đối không ai có thế bắt nạt em.”
“Em, em có phải đã gây thêm phiền muộn cho anh không...”
Nước mắt rơi đầm đìa, anh càng ôn nhu, Lạc Li càng day dứt.
“Đồ ngốc… Em nguyện ý ỷ lại vào anh, anh mừng còn không hết.”
Bạch Dục thở dài, xót xa ôm chặt cô hơn.
Lạc Li cọ mặt vào lòng anh, chua xót cười lí nhí hỏi:
“Đại Bạch, có phải em rất ngốc không… Lại là người cuối cùng biết chuyện này..."
Ý cô là những bức ảnh bị phơi bày.
“Đều đã qua cả rồi.”
Bạch Dục xoa đầu cô, trấn an.
Nha đầu của anh, dường như đã trưởng thành rất nhiều sau một đêm.
Nhưng cô trưởng thành, lại làm anh có chút khổ sở trong lòng.
Nếu có thể, anh hy vọng cô vẫn là đơn thuần thiện lương không rõ thế sự…
Chỉ cần nghĩ đến Giang Hoài đối tàn nhẫn với cô, anh liền hận không thể băm hắn ra thành trăm mảnh.
Nhưng anh không thể.
Bởi anh biết, nếu Giang Hoài gặp chuyện, nha đầu hẳn sẽ rất thương tâm.
438 trợn mắt, trong lòng phỉ nhổ.
Đại huynh đệ, hình như anh có chút hiểu lầm mấy chữ ‘đơn thuần thiện lương không rõ thế sự’ này rồi...
Người bày ra những bức ảnh kia, chính là ký chủ đó!
Bữa tiệc ngày hôm đó, tất cả mọi người đều cho rằng Tô Lạc Li không dự.
Kỳ thật nguyên chủ vẫn đi, bởi vì mẹ của Giang Hoài không khỏe cùng cô đến bệnh viện, nên có chút muộn.
Ngoài hành lang, cô bắt gặp cảnh tượng ôm hôn cuồng nhiệt của hai người.
Có trời mới biết, hình ảnh ấy khiến cô chịu đả kích đến mức nào.
Cô cho rằng Giang Hoài cũng thích mình, hiện thực lại tàn nhẫn cho cô một bạt tai, giờ khắc này, cô mới thấu, thì ra cô vẫn luôn sống sự hoang tưởng của mình.