[Mau Xuyên] Hành Trình Công Lược Của Đại Lão

Chương 3: Thanh Xuân Tươi Đẹp (2)




Truyện được viết bởi Bắc Hạ Gia Trang.

______

"Xin chào mọi người, tôi là Diệp Như, mong mọi người giúp đỡ. " Diệp Như nở một nụ cười.

"Lại có thêm một mỹ nữ xinh đẹp!"

"Cô ấy cười lên thật giống như thiên thần vậy."

"Cũng chỉ được cái mặt, không biết nhân phẩm như nào."

Bên dưới liền nhao nhao thảo luận hưởng ứng.

Giáo viên chủ nhiệm cũng không quan tâm đến đám học sinh phía dưới, chỉ vào một vị trí.

"Em ngồi ở vị trí kia đi."

"Dạ vâng." Diệp Như theo lời giáo viên nói đi xuống ngồi vào vị trí của mình, mà chỗ ngồi nam chính chính là vị trí bên cạnh.

Thật là duyên phận mà.

Yên Hàn ngồi một góc lặng lẽ thở dài, nữ chính xuất hiện rồi mà nam chính còn chậm chạp không tới.

Có nghĩ đến cảm nhận của nữ chính hay không!

Sau khi an bài cho nữ chính xong giáo viên chủ nhiệm cũng rời đi nhường lại lớp cho bộ môn tiếp theo.

Không khí học tập bắt đầu tràn lan, dù sao cũng là trường học hàng đầu, không phải chỉ có tiền mới có thể học ở đây, còn phải dựa vào thực lực nữa.

Yên Hàn tạm thời chuyển ánh mắt từ vị trí của nữ chính đến sách vở trước mặt. Hứng thú bừng bừng muốn xem một chút.

Moẹ, cái thể loại kiến thức gì thế này, xem không hiểu.

Cho dù có kí ức của nguyên chủ cũng không hiểu.

May mà năng lực tiếp thu của Yên Hàn lớn, chăm chú xem một lúc liền tìm ra mánh khóe, à không là cách giải.

Cô liền cứ như vậy tìm thấy niềm vui mới, không quan tâm đến xung quanh nữa mà vùi đầu vào học.

[...] Đúng là học tập khiến con người ta điên cuồng.

Chuông tan học vang lên mới kéo được tinh thần của Yên Hàn ra khỏi sách vở.

Cô đưa mắt nhìn nữ chính đang đứng dậy đi ra ngoài. Nghĩ nghĩ liền cũng đi theo.

"Hàn Hàn cậu đi đâu vậy, không đi ăn trưa sao?" Lâm Tiếu Tiếu kêu lên một tiếng.

"Cậu xuống lấy cho mình một phần, lát mình xuống sau." Yên Hàn chỉ đáp một câu rồi biến mất sau cánh cửa.

Lâm Tiếu Tiếu cũng không nghĩ nhiều đứng dậy làm theo lời Yên Hàn xuống căng tin trước.

_

Bên này Yên Hàn đi theo Diệp Như ra đến sau trường.

Cô giữ một khoảng cách không xa không gần đi theo. Người đằng trước có lẽ đang vội cái gì đó nên cũng không phát hiện ra có người theo sau.

Lúc này chính là lúc nam nữ chính gặp nhau nha.

Ở nước ngoài, Diệp Như có một bảng phái trên là White. Cô ta về nước nên dẫn một bộ phận mang về theo.

Hiện tại xảy ra chút chuyện nên cô ta gấp gấp rời đi để xử lý. Mà chút phiền phức này chính là đến từ bang phái của nam chính. Bị người xông vào địa bàn sao hắn có thể để yên được nên liền cho người đến gây chuyện, tựa hồ cũng chính là cảnh cáo.

Ngay khi Diệp Như đang trèo tường ra thì gặp phải nam chính cũng đang trèo vào.

Nhìn thấy kẻ thù có chút đỏ mắt nhưng do đang vội nên Diệp Như cũng không muốn dây dưa với Tần Khuyết, chỉ khổ nỗi nam chính lại không thích buông tha.

Tần Khuyết nhìn ra trong mắt của cô gái lạ mặt này khi nhìn hắn có sát khí cùng thù hận, tuy rằng chỉ chợt loé. Thế là hắn liền muốn giữ lại hỏi cho rõ ràng.

Hai người nói nói lại lao vào đánh nhau. Cuối cùng là nữ chính thắng, chủ yếu cũng là do nam chính không dùng toàn lực.

Sau khi Diệp Như đi rồi, Tần Khuyết liền đứng nhìn xa xăm, trong mắt đầy sự hứng thú. Kiểu như cô đã gây được sự chú ý với tôi rồi ấy.

Yên Hàn ngồi xổm ở một góc xem kịch từ đầu đến cuối. Thấy nữ chính đi rồi mới vui vẻ đứng dậy, phủi phủi chút bụi vốn không tồn tại.

Ngay khi vừa quay người liền đụng phải một thân ảnh cao lớn.

"Vị học muội này không sao chứ?" Một cánh tay đưa đến muốn đỡ cô nhưng không biết tại sao lại thu về.

May Yên Hàn linh hoạt mới không bị ngã.

Trong lòng chửi mẹ kiếp, ngẩng đầu muốn nhìn xem rốt cuộc là tên nào muốn hù cô, nhưng khi nhìn thấy gương mặt kia cả người liền cứng đờ.

Mẹ nó, đây không phải boss phản diện thì là ai.

Aa, biến thái muốn hù chết ta rồi.

[Kí chủ cố lên, tiến lên dùng tình cảm đầy nhiệt huyết đẩy ngã hắn.] Hệ thống ngoi lên cổ vũ.

Không! Không muốn!

Tiết Triệt đứng ở một bên đem hết biểu cảm của cô thu vào trong mắt, lúc đầu thì là giận dữ nhưng sau khi nhìn thấy hắn lại tràn đầy phòng bị thêm một lúc nữa thì trên người cô chỉ còn lại khí chất lười biếng, ánh mắt bình tĩnh đánh giá hắn, như đang đánh giá một món đồ vật.

Thật thú vị.

"Ừm xin lỗi nãy làm học muội giật mình, không biết học muội tên gì?"

"Không có chuyện gì đâu, tôi tên Tô Yên Hàn." Được đại boss xin lỗi thật hoảng.

"Tô Yên Hàn lớp 10-1 sao?"

"Đúng rồi, nếu không có gì thì tôi đi trước, làm phiền anh nhường đường chút cho tôi đi qua."

Yên Hàn mỉm cười đáp. Dù sao cũng phải xoát độ hảo cảm của người ta nữa. Nhưng mà câu từ và bộ dáng chỉ hận không thể cách xa người ta cả trăm mét.

Bên này là vườn hoa chỉ có một con đường nhỏ như thế. Ban nãy Yên Hàn là ngồi xổm cạnh một bụi cây để xem kịch. Ai biết được giờ này lại có người ra đây như cô chứ.

Tiết Triệt tránh qua một bên để cho Yên Hàn đi qua.

Khi cô lướt qua người, một mùi hương thanh mát liền thoáng qua chóp mũi của anh. Cũng không giống mùi nước hoa mà mấy nữ sinh khác hay dùng.

Tiết Triệt muốn ngửi kĩ hơn thì mùi hương đã biến mất.

[Đinh, độ hảo cảm+5.]

Yên Hàn dừng bước quay đầu lại thấy Tiết Triệt đang nhìn mình liền mỉm cười sau đó chạy đi, như thể đằng sau có quái vật đuổi theo vậy.

Ừm, sợ với quái vật còn đáng sợ hơn.

Bị thái độ xa lánh của Yên Hàn, Tiết Triệt cũng không hề tức giận mà ngược lại rất vui vẻ. Như thể đã tìm thấy một thứ rất vừa ý mình.

Đến khi thân ảnh nhỏ bé kia biến mất ở góc khuất, hắn mới thu hồi tầm mắt nhìn qua phương hướng vừa rồi cô nhìn.

Nơi đó cũng đã không còn có ai.

_

Yên Hàn đến căng tin nhìn qua một vòng, sau đó nhanh chóng đi đến chiếc bàn Lâm Tiếu Tiếu đang ngồi.

"Hàn Hàn, cậu đi đâu lâu vậy? Sao nhìn cậu căng thẳng thế." Lâm Tiếu Tiếu đẩy phần đồ ăn qua cho cô, còn đầy ân cần hỏi han.

"Gặp phải biến thái, thật đáng sợ."

Yên Hàn tự trấn an nội tâm đang run rẩy của mình, vùi đầu ăn cơm.

"Trong trường học cũng có biến thái sao?" Lâm Tiếu Tiếu nghe mà cũng sợ hãi.

"Không sao đâu, nếu biến thái có xuất hiện tớ đến đánh giúp cậu." Yên Hàn an ủi.

"Phải không, tớ thấy cậu còn đang sợ hãi kia kìa."

"Tớ rất lợi hại đấy."

[Nếu boss phản diện đến thì sao?] Hệ thống không chịu được cô đơn liền ngoi lên.

Đó không giống.

[...] Ha hả, tin cô cái con khỉ ấy.

"Đúng đúng, Hàn Hàn nhà ta lợi hại nhất."

Lâm Tiếu Tiếu cũng không biết cuộc trò chuyện của Yên Hàn với hệ thống, đầy buồn cười phụ hoạ.

Yên Hàn không nói nữa chỉ yên lặng ăn cơm.

Nhà ăn bỗng nhiên náo động lên, nhưng cũng không ảnh hưởng đến Yên Hàn đang ăn uống.

"Hàn Hàn, kia có phải là Tiết học trưởng không? Thật soái nha." Lâm Tiếu Tiếu bên cạnh nhìn về hướng cửa nhà ăn hóng hớt.

Nghe thấy lời nói của Lâm Tiếu Tiếu, cả người Yên Hàn cứng đờ.

Không nhận ra sự khác thường của tiểu khuê mật nhà mình, Lâm Tiếu Tiếu tiếp tục bát quái.

"Tiết học trưởng không những đẹp trai, học giỏi còn rất thân thiện với mọi người nữa, đúng là nam thần số một của trường... Aa, anh ấy hình như tiến về phía này." Thanh âm có chút kích động.

"Tiếu Tiếu, tớ ăn xong rồi, tớ đi trước..."

"Tô học muội, lại gặp nhau rồi." Hiển nhiên Yên Hàn chưa kịp chạy thì Tiết Triệt đã đến.

Cô chỉ có thể coi như không có việc gì quay mặt nhìn Tiết Triệt mỉm cười.

"Tiết học trưởng nha, có chuyện gì không?"

"Có thể ngồi đây cùng ăn cơm được không?" Tiết Triệt ôn hòa nói, khay cơm trên tay cũng đã để lên bàn rồi.

"Tiết học trưởng cứ tự nhiên, em ăn xong rồi, xin phép đi trước."

Yên Hàn tạm biệt, tay kéo theo Lâm Tiếu Tiếu còn đang ngồi ngẩn ngơ ở một bên rời đi.

"Aa, tớ chưa ăn xong mà..."

Tiết Triệt đầy ý vị nhìn theo Yên Hàn.

Cư nhiên hai lần chạy hắn, nhìn hắn giống như quái vật ăn thịt lắm sao?

Nếu Yên Hàn nghe được suy nghĩ của Tiết Triệt nhất định sẽ thốt lên, không chỉ giống, anh chính là quái vật!

"Triệt, cậu nhìn ai thế, thật là bảo cậu đợi tôi chút mà cũng không chịu." Một nam sinh đi đến ngồi xuống bên cạnh Tiết Triệt, liền mở miệng bắt đầu càu nhàu.

"Không có gì, ăn cơm của cậu đi."

____

Đôi lời của Hạ: có lẽ là bao giờ xong 1 vị diện thì tui mới đọc lại để sửa cho nó mượt hơn, nếu như thấy lời văn không được mượt thì thông cảm, tui chỉ viết cho vui.