Mau Xuyên Dưỡng Thành: Vai Ác Lão Công, Cầu Buông Tha!

Mau Xuyên Dưỡng Thành: Vai Ác Lão Công, Cầu Buông Tha! - Chương 46: Đại lão hệ hắc ám (43)




Edit: Cá Muối



____________



Nhìn bộ dáng vội vàng của ông ta, Đường Oản cong môi cười châm chọc, sau đó quay sang nói với Đường Nhất Đồng: “Cậu sẽ trách tôi không cho cậu kế thừa Đường thị sao?”



Nghe được lời này, vẻ mặt Đường Nhất Đồng thờ ơ, “Vốn dĩ thứ này không thuộc về tôi, có cái gì phải để ý. Lên lầu đi, bên ngoài nóng.”



“Ừ!” Đường Oản cười cười.



Sở dĩ cố ý nói như vậy, cũng là vì tránh cho Triệu Hà giở trò quỷ.



Rốt cuộc Đường Nhất Đồng cũng không phải con trai ruột của Đường Vạn Tùng, hiện tại hắn thi được Thủ khoa, Triệu Hà tất sẽ kiêng kị hắn, nói không chừng còn sợ Đường Nhất Đồng đoạt gia sản mà trước tiên tìm người giết hắn ngừa hậu hoạn.



Sau khi cô thêm vào điều kiện không cho Đường Nhất Đồng kế thừa Đường thị, Triệu Hà tự nhiên sẽ yên tâm hơn rất nhiều.



Về đến nhà, Đường Oản ưu sầu nằm ở trêи sô pha, “Đồng Đồng, tôi muốn uống milkshake dâu tây.”



“Được, tôi đã đặt mua nguyên liệu tươi, chờ thêm năm phút nữa được không?” Đường Nhất Đồng ôn nhu hỏi.



“Ừm!”



……



Ba ngày sau.



Sáng sớm,



Đường Oản còn đang ngủ, điện thoại lại vang lên như đòi mạng.



Ngoài cửa phòng, Đường Vạn Tùng mang theo luật sư, vẻ mặt vừa nôn nóng vừa hưng phấn mà chờ mở cửa.




Không bao lâu, cửa phòng mở ra, vẻ mặt thanh tuấn lạnh lùng của Đường Nhất Đồng xuất hiện trước mặt mấy người.



“Vào đi. Tôi đi gọi cô ấy.”



Dứt lời, mặc kệ đám người Đường Vạn Tùng, xoay người đi đến phòng của Đường Oản.



Lúc này Đường Oản đã ngồi dậy, áo ngủ tơ tằm dán lên da thịt tuyết trắng, bên trong vẻ thanh thuần lại mang theo một tia gợi cảm.



Đường Nhất Đồng liều mạng kiềm nén sự khô nóng trong cơ thể, cố gắng dùng giọng điệu bình thường nói: “Oản Oản, Đường Vạn Tùng tới, nên rời giường.”



Nghe được lời này, Đường Oản lại ngã người xuống giường, “Buổi chiều tới không được sao? Thật là!”



Dứt lời, cô nói với Đường Nhất Đồng: “Đồng Đồng, giúp tôi lấy quần áo đi.”



“Được.” Đường Nhất Đồng đáp ứng, mở tủ quần áo lấy cho cô một bộ váy liền áo.




Chỉ tiếc không thể tự tay thay cho cô.



Sau đó, hắn kiềm chế ɖu͙ƈ vọng muốn tiến lên hôn cô, xoay người đi ra ngoài.



……



Nửa giờ sau, Đường Oản rửa mặt thay quần áo xong, vẻ mặt bất mãn đi ra, “Ba, cổ phần có thể chạy được sao? Sáng sớm đã phá vỡ giấc ngủ của người khác…… Nếu tôi là đối tác của của ngài, nhất định sẽ nhân cơ hội nâng giá!”



Trong lòng Đường Vạn Tùng rùng mình, sợ cô đổi ý, vội vàng cười làm lành: “Ba chỉ muốn đến nói với con, ba gửi thêm cho con 10 triệu, lại đưa con một ngôi biệt thự cảnh biển làm quà sinh nhật.”



Sắc mặt Đường Oản lúc này mới đẹp một chút.



Sau đó gật gật đầu nói: “Hợp đồng đâu! Cái tôi nói đã thêm vào?”




“Đã thêm đã thêm!” Đường Vạn Tùng liên tục trả lời.



Trong lòng Đường Oản cười lạnh một tiếng, sau đó xem cũng không thèm xem, ký tên lên một xấp hợp đồng thật dày, sau đó ném bút: “Được rồi, hôm nay nhớ chuyển tiền cho tôi!”



“Được được được! Trong vòng một giờ sẽ chuyển đến!” Đường Vạn Tùng cười tủm tỉm nói.



Xem như đã nắm được cổ phần từ trong tay cô.



“Vậy ba sẽ không quấy rầy con ngủ nữa! Công ty còn có việc, ba liền đi trước.” Đường Vạn Tùng nói có lệ.



“Ừ.”



Chờ sau khi Đường Vạn Tùng rời đi, Đường Nhất Đồng mới nói với Đường Oản: “Vì sao lại đưa cho ông ta? Tự mình giữ lại không phải càng có giá trị hơn sao?”



Nghe được lời này, Đường Oản khinh thường nói: “Ở trong tay ông ta thì có giá trị gì? Sớm muộn gì Đường thị cũng bại trong tay ông ta, cậu tin không? 60 triệu tuy rằng vẫn hơi ít, nhưng cũng đủ cho hai người chúng ta sống thoải mái.”



Nghe thấy lời cô nói, trong mắt Đường Nhất Đồng lộ ra ý cười.



Thật tốt, kế hoạch tương lai của cô có hắn.



……



Sau khi Đường Vạn Tùng lấy được cổ phần liền quên mất hai người Đường Oản cùng Đường Nhất Đồng, rốt cuộc cũng không đi tìm bọn họ nữa.



Kết quả thi đại học của Đường Oản cũng đã có, quả nhiên thi không tệ, có thể tùy ý chọn lựa trường đại học trong nước.



Cô lười đến điền nguyện vọng, trực tiếp nói với Đường Nhất Đồng: “Đồng Đồng, cậu điền nguyện vọng giúp tôi đi, giống cậu là được.”



“Được.” Đường Nhất Đồng một lời liền đáp ứng, trong lòng đã cười đến nở hoa.