「 Edit: Cá Muối 」
Chỉ là hắn chưa bao giờ biểu hiện ra bên ngoài, tiết tin học mỗi tuần cũng trở thành chương trình học mà hắn yêu thích và chờ mong nhất.
Hiện tại, Đường Oản muốn vứt bỏ cái máy tính cũ này… Nếu hắn trộm đem máy tính nhặt về dùng, cô sẽ không tức giận chứ?
……
Sau một lúc lâu, bộ dạng Đường Oản vô cùng mệt mỏi nói: “Tôi không biết đã đem sim điện thoại vứt đến nơi nào, đợi sức khỏe tốt lên tôi lại đi làm cho cậu một cái mới.”
Đường Nhất Đồng nghe xong ừ một tiếng.
Lúc này, Đường Oản rất không hình tượng nằm liệt trêи giường.
“Được rồi, cậu trở về đi.”
Đường Nhất Đồng đứng dậy gật đầu, cầm lấy điện thoại và máy tính cũ xoay người rời đi.
Chờ sau khi ra khỏi cửa phòng Đường Oản, Đường Nhất Đồng không nhịn được lén lút quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng cô, sau đó có tật giật mình ôm máy tính cũ nhanh chóng chạy về phòng.
Phòng ngủ của hắn là căn phòng đầu tiên ở phía đông lầu hai, đó là phòng chứa đồ được sửa sang lại.
Bất quá đối với Đường Nhất Đồng mà nói, phòng này đã rất lớn.
Cấp tốc về đến phòng mình, Đường Nhất Đồng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó thật cẩn thận đem máy tính đặt trêи bàn sách, ấn mở nút nguồn.
Tuy rằng Đường Oản nói là máy tính cũ, nhưng trêи thực tế, Đường Nhất Đồng chỉ mất vài giây đã có thể khởi động máy.
Khởi động xong, trêи màn hình máy tính liền hiện lên ảnh nền là Đường Oản đang múa ba lê.
Đây là ảnh chụp của nguyên chủ lúc 9 tuổi tham gia thi múa ba lê, khi đó cô còn không biết Đường Vạn Tùng xấu xa ra sao, cho rằng mình chính là bé gái hạnh phúc nhất, vì vậy trêи ảnh chụp Đường Oản cười vô cùng tự tin và xinh đẹp.
Nguyên chủ vô cùng thích bức ảnh này, cho nên cố ý lấy làm hình nền.
Nhưng từ sau khi mẹ cô qua đời, Đường Oản đã không còn dùng đến cái máy tính này nữa.
Đường Nhất Đồng nhìn chằm chằm ảnh chụp Đường Oản thật lâu.
Bức ảnh này của Đường Oản, là bộ dáng đứa bé hắn từng hâm mộ nhất, nhưng từ khi hắn quen biết Đường Oản tới nay, chưa bao giờ được nhìn thấy cô như thế.
Chuyện gì đã thay đổi Đường Oản, không cần nói cũng biết.
Nghĩ đến đây, Đường Nhất Đồng đột nhiên cảm thấy Đường Oản cũng không hề đáng giận, cô cũng chỉ là một người bị hại vô tội mà thôi.
……
“Đinh! Chúc mừng ký chủ, độ hảo cảm của Đường Nhất Đồng lại tăng lên! Tiến độ hiện tại là 30%!” Tiểu Khả Ái báo cáo.
“Nhanh như vậy? Chẳng lẽ điện thoại và máy tính cũ làm hắn vui vẻ đến thế?” Đường Oản kinh ngạc nói.
“Điện thoại và máy tính cũ không phải nguyên nhân, thật ra là do hắn nhìn thấy ảnh chụp của nguyên chủ, ta đếm qua một chút, ước chừng hắn nhìn chằm chằm ảnh chụp múa ba lê của nguyên chủ tận 1 phút 20 giây đấy!” Tiểu Khả Ái nói.
“Ảnh chụp? Trong máy tính cũ kia còn có ảnh chụp? Sao ngươi không không nói với ta?” Đường Oản căn bản không biết chuyện này.
Tiểu Khả Ái nghe xong cười hì hì: “Ngươi cũng không hỏi ta nha!”
“Ta không hỏi ngươi liền không nói? Ngoại trừ cái này, còn có đồ vật riêng tư nào khác hay không?” Đường Oản lập tức hỏi.
“Đương nhiên là có, trong máy kia lưu giữ ảnh chụp và video của Đường Oản từ khi sinh ra đến bây giờ!”
“Thật sao? Vậy đúng là quá tốt!” Đường Oản vỗ tay một cái.
Đang lo lắng không biết làm cách nào để Đường Nhất Đồng biết cô là một bé gái thiện lương đáng yêu đây, bây giờ tốt rồi, có ảnh chụp và video cũ, vậy có thể để Đường Nhất Đồng đổi mới một chút cảm nhận về cô đi?
……
Mà Đường Nhất Đồng lúc này, sau một hồi lâu lại thử mở folder trong máy tính.
Folder vừa mở ra, những ảnh chụp và video trước kia được mẹ Đường lưu giữ theo từng năm liền hiện ra trước mắt Đường Nhất Đồng.
Đường Nhất Đồng mở ra một folder bên trong, click mở một video nào đó.
Kế tiếp, trong nháy mắt một bé con đáng yêu mặc một bộ đồ chú nai nhỏ, nhìn vào màn ảnh chu miệng bán manh* liền xuất hiện.
* bán manh: làm nũng, tỏ vẻ đáng yêu