Mau Xuyên Đương Nam Thần Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 6: [Vườn trường] ngọt văn pháo hôi




Editor: Sherry- ry

Ăn cơm chiều xong Vân Ca vốn dĩ tưởng rằng mọi việc vẫn như mọi hôm, lúc này di động Hàn Mục Thanh đột nhiên vang lên, Vân Ca đem âm thanh TV vặn nhỏ, ánh mắt đặt ở trên TV, không có nhìn đến di động Hàn Mục Thanh nên không nhìn ra một tia kinh ngạc trên mặt anh khi nhìn thấy người gọi. “Dạ…… Không cần cảm ơn…… Chúng cháu là bạn của nhau…… Dạ.”

Hàn Mục Thanh mặt không biểu tình đưa điện thoại di động tới trước mặt Vân Ca, Vân Ca kinh ngạc nhìn về phía anh, “Ba cậu gọi tới.” Hàn Mục Thanh lạnh lùng nói, nhìn qua mặt không biểu tình kia đang che đậy một tia khẩn trương.

Nhướng mày tiếp nhận điện thoại, Vân Ca vừa mới trả lời, “Ba.” Di động truyền ra tiếng người đàn ông trung niên mang theo âm thanh kiềm nén tức giận, “trong khoảng thời gian này mày đã chạy đi đâu? Di động cũng cũng không gọi được, nhà cũng không trở về, mày muốn làm cái gì hả? Lão tử như thế nào sinh ra cái đồ vô dụng như mày, cút về nhà nhanh cho ta.” Sau khi nói xong liền tắt điện thoại.

Vân Ca chưa kịp mở miệng trả lời bên kia đã vang lên tiếng tắt máy, đưa điện thoại di động cho Hàn Mục Thanh trên mặt Vân Ca biểu tình không có một tia biến hóa, “Tôi phải về nhà một chuyến, buổi tối liền sẽ không về, anh ngủ sớm một chút.”

“Được, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”

“Được.”

Hai người nói đơn giản hai câu, khi Vân Ca đi ra cửa, Hàn Mục Thanh đuổi theo, “Tôi đưa cậu đi, buổi tối khó bắt được xe lắm.”

Vân Ca nghĩ nghĩ liền đồng ý, Hàn Mục Thanh đi lấy xe ở trong biệt thự, đây cũng coi như một đặc quyền của hội trưởng, dọc theo đường đi chủ đề hai người nói đến đều là việc học, một lát sau Hàn Mục Thanh chuyển đề tài, hỏi, “Tiểu Mạch, cậu nghĩ sau khi tốt nghiệp cậu sẽ làm cái gì?”

Vân Ca có chút bất đắc dĩ trả lời, “Tôi học ngành mỹ thuật là chính, tôi học thế nào cậu làm hội trưởng khẳng định cũng biết rồi đi, sau khi tốt nghiệp đại khái chính là chờ tiền tới tay thôi.”

Rõ ràng là không có lòng cầu tiến, bộ dáng lấy ăn chơi trác táng làm lý tưởng rồi ra vẻ ta đây, tự nhiên Hàn Mục Thanh cảm thấy hắn có chút đáng yêu, anh thấy mình thật sự ngày càng không cứu chữa được nữa.

Vươn bàn tay xoa xoa đầu Vân Ca, “Tiểu Mạch sau khi tốt nghiệp không bằng đến công ty tôi hỗ trợ đi.”

“Đến lúc đó rồi nói sau, tôi lười như vậy khẳng định không thích ứng được việc sáng đi chiều về như vậy.” Vân Ca cười tủm tỉm nói.

“Không có việc gì, đến lúc đó cậu làm trợ lý đặc biệt cho tôi.” Hàn Mục Thanh cũng nói giỡn trả lời.

Những chuyện này Vân Ca không đem để ở trong lòng, hắn đã quyết định đời này làm một thiếu gia ăn chơi trác táng, ăn no chờ chết rồi, tự nhiên sẽ không để tâm với để ý tới những chuyện lung tung lộn xộn đó, đến nỗi Hàn Mục Thanh đề nghị hắn, hắn cũng chỉ cho là đương đối phương nói giỡn. Làm trợ lý cho Hàn Mục Thanh không phải người bình thường có thể làm được.

Xe chạy đến Tần gia, Vân Ca xuống xe không có ý định để Hàn Mục Thanh cùng mình đi vào, “Cậu trở về đi, lần này không thể mời cậu vào nhà ngồi được.”

“Ừa, có chuyện gì thì gọi điện thoại.” Hàn Mục Thanh lên tiếng, đem điện thoại Tần Mạch đưa cho hắn.

Điện thoại không biết khi nào đã tràn ngập pin và khởi động máy, nhìn Tần Mạch nhận lấy điện thoại, Hàn Mục Thanh dặn dò một tiếng, “Mỗi ngày nhớ sạt pin điện thoại, ngày mai tôi đến đón cậu.”

“Không cần đâu, trong nhà có tài xế, ngày mai bác Vương sẽ đưa tôi đi.” Vân Ca có chút dở khóc dở cười, xem ra Hàn Mục Thanh dường như không nghĩ hôm nay hắn sẽ phải về nhà, dựa lên cửa xe, đối diện với ánh mắt của Hàn Mục Thanh, Vân Ca hơi sửng sốt, vừa rồi khi hắn chớp mắt một cái ánh mắt Hàn Mục Thanh nhìn hắn làm hắn có cảm giác không được tự nhiên, nhìn lại lần nữa vẫn giống nhau với ngày thường, xem ra là hắn suy nghĩ nhiều rồi.

Khom lưng tới gần Hàn Mục Thanh, nhìn kỹ mặt anh một chút trước sau như một, nghiêm túc, hắn ngồi dậy, “Được, tôi phải vào nhà, anh cũng nhanh về nhà đi.” Nói xong xoay người rời đi, đưa lưng về phía xe xua xua tay ra hiệu cho Hàn Mục Thanh rời đi.

Trong xe, nhìn theo Tần Mạch đi vào Tần gia, sắc mặt Hàn Mục Thanh lạnh xuống vài phần, lúc trước Ba của Tần Mạch gọi đến điện thoại của anh, có số di động này của anh vốn dĩ không phải một sự việc bình thường. Vào lúc Tần Mạch tiếp nhận điện thoại từ tay anh sắc mặt cũng không chút bất thường nào, thính giác của anh đã vượt qua người bình thường, cũng nghe được một ít, anh thấy người anh sủng và che chở bị người khác đối đãi như thế, người bình tĩnh như Hàn Mục Thanh cũng không nhịn được liền nổi giận.

Không được, hiện tại còn không thể, đôi tay Hàn Mục Thanh nắm chặt tay lái nhắm mắt lại đè nén bực bội trong lòng xuống, khi đã khôi phục bình tĩnh của ngày thường lại mở mắt ra.

Ở Tần gia, Vân Ca vừa mới đi đến cửa lớn liền phát hiện không khí trong nhà không đúng lắm, người hầu đều an tĩnh không phát ra chút thanh âm nào, nhìn đến hắn trở về cũng không có động tác gì, chỉ có bác Vương đứng ở cửa, nhìn đến hắn trở về lộ ra sắc mặt nôn nóng, “ bác Vương, có chuyện gì vậy?” Vân Ca hạ giọng hỏi.

“Nhị thiếu gia chú ý một chút, tâm tình lão gia không tốt lắm.” Bác Vương chỉ nói một câu như vậy cũng không dám nói nữa. Vân Ca nheo nheo mắt thì ra nguyên chủ ở nhà này địa vị không được như trong truyện nói, ngày thường với mấy tháng không về nhà, cũng không gặp mặt Tần phụ lần nào, hôm nay gọi điện thoại cho hắn trở về, xem ra sự tình ít nhiều cũng liên quan đến hắn.

Tiến vào đại sảnh liền nhìn thất Ba Tần đang ngồi cùng một người phụ nữ trẻ, biểu tình hai người thập phần vui mừng, đang vui mừng nhìn thấy Vân Ca liền thay đổi, nữ nhân yên lặng đi lên lầu.

Sắc mặt ba Tần lạnh nhạt nghiêm túc, vừa mở miệng là mắng, “Thằng nhãi ranh mày còn biết trở về à, nếu tao không kêu mày, mày liền ăn bám trong nhà người khác, cũng không sợ mất mặt, Tần Mạch mày không cần mặt mũi, thì Tần Đại Xuyên tao còn cần sĩ diện, một thằng con trai cả ngày không lo lắng cho bản mình, bộ dáng ăn mặt như quỷ là cho ai xem…….” Tần Đại Xuyên mắng càng ngày càng lớn cũng càng ngày càng khó nghe.

Ý cười Vân Ca trên mặt biến mất, lạnh nhạt nhìn người đàn ông này, Tần Đại Xuyên không thèm để ý chút nào, khi nhìn đến ánh mắt Vân Ca, càng thêm phẫn nộ, cầm lấy cái ly trà trên bàn quăng mạnh hướng Văn Ca, “Trừng cái gì mà trừng, tao còn mắng oan cho mày à, mày là một đại nam nhân thích nam nhân có ghê tởm hay không, con mẹ nó tao như thế nào sinh ra mày làm tao mất mặt như vậy, sao mày không đi chết cùng mẹ mày luôn đi, làm mất mặt xấu hổ như vậy.”

Tránh chén trà quăng tới hướng mình, nghe thấy Tần Đại Xuyên nhục mạ, Vân Ca cười lên một cái lạnh lẽo, chẳng trách nguyên chủ khi gặp Văn Tiểu Tịch cho một chút ấm áp liền sinh ra tình cảm với cô ta, có một gia đình như vậy nguyên chủ thật là bi ai. “Ông,mắng đủ rồi sao?” Tiếng nói lạnh lẽo ở đại sảnh vang lên, không đặc biệt lớn tiếng, lại áp tiếng chửi bậy của Tần Đại Xuyên xuống.

Nhìn bộ dáng lúc này của đứa con thứ hai luôn vâng vâng dạ dạ kia, trong lòng Tần Đại Xuyên đột nhiên nhảy lên một chút, ngược lại nhớ tới lời người khác nói về hắn, những người đó đối với hắn còn trào phúng, cảm giác này áp xuống sợ hãi lúc này của ông, ngược lại bởi vì trong nháy mắt mình thế mà sợ hãi đứa con vô dụng của mình, làm ông càng thêm phẫn nộ.

Bước lên phía trước, miệng hùng hùng hổ hổ nói, “Mắng mày thì làm sao, mày là do tao sinh, đừng nói mắng mày hôm nay tao đánh chết mày cũng không ai dám nói gì, Mẹ nó, mày còn dám trừng tao, hôm nay tao liền đánh chết cái thằng nhãi ranh như mày.”

Tần Đại Xuyên đi đến bên người Vân Ca, duỗi tay liền hướng trên mặt phải hắn đánh, ông bị Vân Ca nắm lấy cánh tay, mặt mày hắn bị che hơn phân nửa, nhìn hắn lúc này có vẻ âm lãnh làm cho người ta sợ hãi, cùng với bên miệng cười lạnh càng làm cho người khác cảm giác lạnh người, “Tôi là nhãi ranh vậy ông là cái gì?” Ném cánh tay ông ta ra, Vân Ca lạnh lùng nói.

“Nếu đêm nay ông kêu tôi trở về là để cho ông mắng, vậy thì ông có thể tỉnh được, còn mẹ tôi là vợ của ông là lúc trước ông ngàn cầu vạn cầu mẹ tôi gả vào Tần gia ông, ông nói những lời này không sợ nửa đêm mẹ tôi tới tìm ông sao?”

Nói xong những lời này ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn lầu hai chỗ người phụ nữ kia, người phụ nữ trên lầu kia vừa rồi cùng Tần Đại Xuyên ngồi cùng nhau, bị Vân Ca liếc mắt một cái trong lòng liền kinh hoàng, lập tức lùi về sau.

Nhìn biểu cảm Tần Đại Xuyên từ phẫn nộ biến thành kinh ngạc, cuối cùng trở nên chột dạ, Vân Ca nhàn nhạt liếc mắt ông một cái, cái liếc mắt này làm Tần Đại Xuyên từ chột dạ biến thành càng nhiều lửa giận, “Mẹ nó mày còn dám phản kháng, tao mắng mày thì làm sao, mày cùng người mẹ vô dụng của mày đều giống nhau, không phải chỉ sống dựa vào tao hay sao, còn dám xem thường tao, hôm nay tao sẽ cho mày biết lợi hại.”

Càng chột dạ ông càng thêm sợ hãi, chỉ có thể dùng sự giận dữ che giấu, Vân Ca lui về phía sau một bước né tránh bàn tay của Tần Đại Xuyên, sống trên đời này hắn còn chưa từng gặp được loại người không màng thể diện như ông ta, hắn cũng không nhẫn nại, cười nhạo một tiếng, “Hiện tại đã không mắng lại tôi ông liền đánh, tôi cãi lại ông người khác lại nói tôi bất hiếu, nếu Tần tiên sinh không thích tôi, về sau tôi cũng không trở về nữa.” Nói xong hắn xoay người đi ra ngoài.

Tần Đại Xuyên không nghĩ đến thằng con thứ hai này ngày xưa ông liếc mắt một cái liền ngoan ngoãn, lúc này lại dám trực tiếp rời đi không màng ông đang tức giận, giận đến ngón tay đều run, “Tốt cái nhãi ranh như mày có bản lĩnh mày cũng đừng về nhà nữa, về sau tiền của tao cũng sẽ không phân cho mày một phần nào.”

Vân Ca cũng không xoay người lại, theo không khí giọng hắn thanh lãnh truyền đến, “Tần tiên sinh đại khái đã quên, Tần thị có 30% cổ phần hồi môn của mẹ tôi, những cái đó ngay từ đầu đều thuộc về tôi.”

Không có nhìn sắc mặt biến thành màu xanh của Tần Đại Xuyên, cũng không để ý đến người phụ nữ vẫn luôn ở chỗ rẽ của lầu hai trộm nhìn cha con hai ngừi cãi nhau, Vân Ca đi thẳng ra cửa lớn Tần gia.

Lúc đi tới cửa, nhìn đến bác Vương khẩn trương vẫn luôn nhìn xung quanh, Vân Ca lộ ra vẻ tươi cười, ở Tần gia ông ấy là người đối với hắn tốt nhất.

Bác Vương đại khái cũng nghe vừa rồi cha con hai người khắc khẩu, ở đại sảnh truyền ra tiếng mắng cũng không để ý, chỉ cẩn thận liếc mắt nhìn Vân Ca một cái, thấy hắn không có sinh khí, mới yên lòng, “Nhị thiếu gia đừng nóng giận, lão gia cũng là nhất thời hồ đồ, cha con với nhau sẽ không biến thành kẻ thù.”

“Bác Vương, ba con có nhất thời hồ đồ hay không chúng ta đều biết, về sau con sẽ không thường xuyên trở lại, bác bảo trọng, có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho con.” Bác Vương sửng sốt nhìn thiếu gia ôn nhu an ủi ông, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.

Đến cõng, ông lau chùi khóe mắt một chút, mới mở miệng, “Một lão già như bác sẽ có chuyện gì, nhị thiếu gia ở bên ngoài tự mình chiếu cố bản thân thật tốt. Có việc gì liền gọi điện thoại cho bác Vương, bác Vương bản lĩnh khác thì không có, vẫn có thể hỗ trợ một chút việc nhỏ.”

Khi nói chuyện dong dài vài tiếng, Vân Ca đi tới cửa, bước chân dừng lại, “Bác Vương con đi trước, nếu muốn nghỉ làm ở chỗ này nói với con một tiếng, điểm này năng lực con lo được.”

Bác Vương sửng sốt một chút, cười nói, “Nghe nhị thiếu gia nói, bác Vương tuổi này rồi, bác liền nghĩ về sau nhìn con cùng đại thiếu gia kết hôn, giúp các con trông tiểu tiểu thiếu gia.” Vân Ca cười cười không nói tiếp, Khi hắn đi ra cửa lớn, nghe được bác Vương thấp giọng nói, “Nhị thiếu gia, tâm bác không lớn nghe nói phu nhân mang thai rồi, nghe nói là con trai.”

Tác giả có lời muốn nói: Vân Ca: Chúng ta là bằng hữu

Hàn Mục Thanh: Ân, chúng ta là bằng hữu